Chuyển đến nội dung chính

bóng

 

Cái quyển Thiên Thần Mù Sương sau mấy năm vẫn được bạn đọc chịu khó đọc hết và review. Đây có lẽ vẫn là cuốn sách có cốt truyện hoàn bị nhất mà tôi xây dựng được. Nhưng tất nhiên thời gian làm người ta thay đổi đi, tôi đọc lại cũng không còn thích thú, thấy chỉ còn sự non nớt và hồn nhiên của một tuổi trẻ dĩ vãng. 
 
 
Cái năm nay là năm của sống nhanh, sự sốt ruột của thân phận đã đòi hỏi bàn tay nhỏ quật roi mà thúc đời sống đi lên. Muốn về được một nếp nghĩ thư thái, đủng đỉnh của ngày trước thì cần nhiều động tác tinh thần, tựa như đến lúc phải bồi thuốc bổ cho phủ tạng hoạt động theo chức năng của tuổi mười bảy. Tôi đâm ra cảm mến các nhà thơ, lúc nào họ cũng bắt thời gian ngưng lại được, lúc nào cũng nghe ra được cái mát mát của gió mới thổi phù qua ngón tay nhấm nước để hờ trên đầu lọc thuốc lá. Còn giờ đây với tôi, muốn bình tĩnh lại thì phải trẫm mình một lát vào bóng cây trước sân nhà, chắc là một bóng cây bàng, hoặc cây vối, hay đại loại hoa sữa, quanh năm không bao giờ để ý đến, nhưng chờ nó sẫm dần thành một bãi đen dưới ngọn đèn mật ong hỏng. Chờ tiếp một tiếng đồng hồ nữa cho đến khi đích thị là sắp có một người giống hệt mình tìm vào, như trong truyện của Dostoevski. Nhưng chừng nào cái chờ ấy giúp ta hình thành hẳn một kỷ niệm, tôi ngờ rằng có thể tìm ngay ra một lối đi vào thế giới văn chương quen thuộc mà hằng ngày sục sạo trên trang giấy mà không nhìn thấy. Dưới đêm tối, một câu chữ gì đó loé lên, một sự gì đó bắt đầu. Trước đây tôi hay so sánh sự loé đó như một ánh chớp màu cam viễn xứ, nhưng bây giờ, phù hợp hơn cả, là tiếng xèo tự do và khinh bạc của thuốc cháy dụi xuống một giọt sương.
Trong phần đời nho nhỏ phía trước, nếu thực sự đời có lựa chọn, thì tôi đã tick thẳng tay vào tất cả những phương án khó nhất. Tôi không làm bất cứ một điều gì dễ chịu cả, vào lúc chỉ cần có thể gạch một nét xổ phấn bình thường thì tôi lại vẽ cho kì được dây tầm gai, và vào lúc phải tinh tấn tinh thần để đến một nấc thang thăng hoa, thì tôi ngừng và quay đầu lại. Cái ương bướng bản năng của tôi là để phản ứng với một cuộc sống sắp sẵn, thế nên có lúc nó tự phản ứng với chính nó luôn, cho nên chung quy lại về lý trí thì tôi vẫn ước mơ một nếp đời bình thường. Bao nhiêu bạn bè quay mặt được với cái mực thước, và lờ đi được những cái tầm thường để được tự do thì tôi lại từ chối những nét nghĩ nông nổi mà thú vị kia, để đến lúc bạn bè văn nghệ thấy bực vì tôi sống “hơi bị lý lẽ”. Thì cũng vì điều kiện sống đâu có cho phép: cái hào sảng bên ngoài bù sao được cái thua thiệt trời phú cho. Cũng đành.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện ngắn] Bạch Đàn - Đức Anh

  Bạch Đàn Truyện ngắn ĐỨC ANH Để tưởng nhớ nhà thơ Nguyễn Anh Quốc  (Đã đăng Viết và Đọc chuyên đề mùa hạ 2021 )   1.    Vào đầu tháng ba năm ấy, tôi mất đi Xuân, người vợ của mình. Đó là vì một vụ hoả hoạn.   Và mãi tận cuối tháng tám năm ấy, tôi mới cho phép nỗi đau của mình, cùng những gì giả vờ nhất và chân thực nhất của nó, lui gót. Tôi bắt đầu kết thúc trạng thái đối phó với những kẻ lăm le động viên, những kẻ lúc nào cũng mang ánh mắt thương cảm lạc quan đến và tạo cho tôi cảm giác tôi đang giả vờ tuyệt vọng. Khi tôi thức dậy thì đã tà chiều, tôi dỡ báo giấy bọc kính cửa, mặt tôi trong kính trông như được tạc trên một cái chuông. Ngoài kia có giông, cây cối nghiêng đi trong trận gió điếc. Và nhờ những tia nắng nhút nhát cuối cùng đậu lại, xuyên qua lớp băng dính đã hết chất keo, căn phòng ánh lên một màu cá kho bóng lưỡng. Khung cảnh ấy hút hồn tôi một lúc lâu, tôi kiếm chiếc ghế và đầu tôi chỉ còn hai ý nghĩ: hoặc tôi sẽ chết, hoặc tôi phải sống kh...

Định nghĩa Chơi - Kim Định

Đa Minh Lương Kim Định (trích từ Phong Thái An Vi) ĐỊNH NGHĨA CHƠI 1. Ta thường hiểu chơi là không làm gì. Đó là nghĩa thấp nhất. Chơi cũng hiểu là giải trí để làm việc tốt hơn. Nghĩa này cũng còn tiêu cực tuy nhiên đã cần thiết vì nó làm nên nhịp âm đối với làm là nhịp dương. Sự thực chơi có nghĩa bao la và rất tích cực gồm cả văn hóa và siêu linh. Ta quen nói chơi đàn, chơi nhạc, chơi cờ, chơi chữ, nó chơi tôi...những chữ chơi đó nói lên sự bao la lớn rộng cũng như nét vi tế của chữ chơi, mà sau đây ta sẽ xét qua. 2. Trước hết chơi là một biểu lộ của sự sống có tính cách nội khởi, tự động, phổ biến. Chơi không những có ở nơi người, chơi còn có cả trong con vật. Hãy xem quanh ta nào mèo, nào chó, ôi thôi nó chơi, nó giỡn tưng bừng.Bò, heo, gà, vịt đều chơi cả. Thế là ta biết chơi gắn liền với sống, sống càng mạnh chơi càng nhiều. 3. Chơi còn là một biểu lộ rất sớm; nơi con người nó xuất hiện ít tháng sau khi sinh. Chơi choán trọn mấy năm đầu, chưa làm cái chi khác nhưng đã có chăng ch...

Ngõ Tạm Thương

Rồi máy hút bụi sẽ hút mọi kiếp nhân sinh, nhưng người đời nếu ai trót đến chốn Hàng Bông, vào một ngõ, chẳng may nhìn thấy một vết hằn vện lên trên mặt đường bóng của một trận mưa mù, thì đấy chính là cái dấu vết tuổi trẻ của tôi chì xuống. Hoặc cũng có thể là dấu vết của một ai khác tôi biết mặt. Và cái dấu vết dừng lại ở một quán rượu. Tôi đã uống rượu ở đó, rất lâu. Năm hai mươi ba tuổi, có một vĩ tuyến mười bảy chia linh hồn tôi làm đôi, trái tim tôi là lửa đỏ Mậu Thân còn trí não tôi trống rỗng như một mảnh đồi sau cuộc triệt thoái. Tôi từng ngồi đó, như nhiều người khác, nơi một khổ cửa sắt, đợi một kẻ vô hình không bao giờ đến.   Tôi chơi bời với những người lớn tuổi hơn, nuốt từng chén quá khứ của họ vào quá khứ của mình. Bắt được gì hay là tha lôi chúng về để xây một dĩ vãng đánh lừa. Tâm hồn bọn tôi là một sân ga những kẻ trốn vé. Vì có nhiều bạn bè nên có quá nhiều sân ga, chúng tôi xếp lại với nhau thành trảng đất rộng, khi dóng chén lên là có một chuyến tàu đi xuyên....