Mẹ ruột của Kiên, cô Thủy, luôn luôn mang lại không khí huyên náo khi cô đến. Và cũng giống như Kiên, cô luôn biết cách làm tôi vui vì nụ cười trìu mến và chất giọng ngọt ngào, cô luôn gọi tôi là con và hỏi han tôi như đứa trẻ mới lớn. Và cử chỉ đó, dẫu tôi không biết phải hiểu như là một sự dịu dàng tự nhiên khi người ta bắt gặp một con mèo con giữa phố, hay một hành vi làm thân quá mức với người nhà của cậu hai tôi, thì tôi vẫn cảm thấy mình như được sủng ái hơn hẳn đồng loại. Sự khác biệt của cô Xuân tôi và cô Thủy là sự khác biệt giữa thiếu nữ và phụ nữ, giữa trẻ con và sự tươi trẻ". Cái ống tay luôn xắn lên, vẻ mặt luôn giống như thú thực, kể cả những khi chống nạnh, phấn khích thái quá đều chiếm được ở tôi những hảo cảm sâu xa. Có lẽ trong tôi luôn có bóng dáng một người phụ nữ dịu dàng đi lại, một người phụ nữ hoàn hảo với tiêu chuẩn và ước vọng của tâm hồn. Điều đó cũng có thể bắt nguồn từ những hình ảnh mà ta tiếp thu từ vô thức điện ảnh và tiểu thuyết thời mới biết...