Chuyển đến nội dung chính

Chuyện Phật

Phật Giáo rất rộng và nhiều tông phái. Phật Giáo Thượng toạ bộ hướng đến việc giác ngộ của cá nhân, thông qua giữ giới. Cái chân lý mình phải tự tìm trong nỗ lực của chính mình, với mình và cho mình mà thôi. Mình gánh được mình, hiểu được đã là cứu cánh. Đại Thừa thì lại hướng tới cứu nhân độ thế, lan truyền và tạo ảnh hưởng Phật Giáo, và có tính cách cộng đồng, ta trở thành Bồ Tát của mọi người và trên đầu ta có Phật. Phật cho bản thân và Phật cho những kẻ khốn cùng khác. Thế nên theo hiểu biết nông cạn của mình, việc tu tập mỗi tông phái một khác, vì lý tưởng và mục đích khác nhau. Người tu thiền tông tìm luyện trực giác để đạt giác ngộ. Thượng toạ bộ thì tu theo hạnh đầu đà, giữ giới một cách quyết liệt, cực đoan. Người thì quản lý những ngôi chùa lớn nhỏ. Cái khổ hạnh của mỗi người một kiểu, nhưng tôi chắc chắn rằng đều lớn. Có một người chân tu là một hình ảnh đẹp, nhất là trong thời đại mà con người hoang mang và khắc khoải cá nhân, thời đại mà bản thân mình đang là vấn đề to nhất của chính mình, làm sao chiến thắng được con người ì ạch, bất ổn, tạp niệm và quá nhiều mục tiêu của mình. Nhưng không có các Chùa lớn, hoạt động lễ nghi nghiêm cẩn, thì không có để dân chúng kính nể, tôn trọng và lan truyền được tôn giáo đó. Vậy mỗi người tu là một cõi khác nhau, ta cần tôn trọng tất cả, và chủ yếu là để cho ta thôi. Thực tế chính là phóng chiếu của ta ra ngoài, trong bạn có một vị đầu đà và cũng có một vị hoà thượng Bắc Tông, chỉ là khi nào bạn ghét ai và thiên vị ai.


Ngày trước mình luôn tưởng 100% chắc chắn tao là người tốt rồi chúng mày ơi. Nhưng trong những năm gần đây, mình nhận ra không  phải như vậy. Ngay cả cái lúc mà vẫn đang làm một việc tốt, nhưng là trên tinh thần trả thù một việc cũ. Vào lúc nào cần vặt vãnh mình cũng vặt vãnh không thua bất cứ ai. Cũng nhưu ta yêu quý một mẫu người nào đó chỉ là vì căm thù một mẫu người khác. Sự yêu hoàn toàn có thể nằm trên căn bản của sự thù ghét, và một việc tốt nào đó hoàn toàn có thể có cốt lõi là lưu manh, mà ta không nhận ra. Ngày trước mình thường nghĩ người nhà mình hay làm các hoạt động tế lễ ở Chùa làng là chả cần thiết, vì các cụ thường nói tu tại gia thì tốt nhất, xong thực ra nếu chẳng có những tế lễ như vậy, ngôi làng mất ngay đi chút bản sắc còn lại sau lần đô thị hoá. Thời đại cá nhân làm ta hiểu sai cái tôn ti cần thiết mà vô cùng nguyên thuỷ của bầy người.
 
Trong các tình cảm, sự ghét là bí ẩn hơn tất cả. Không biết bạn có nhận ra có không ít người muốn bạn biến ngay khỏi thế giới này. Nhưng nhiều hơn cả là cấp độ nhẹ hơn: có quá nhiều người chán ghét sự hiện diện của bạn, muốn lảng tránh hình ảnh, tiếng nói và hơi thở của bạn. Muốn vờ như bạn vô hình. Mình từng bị như vậy và có lần mình đem chuyện đó đi hỏi một tu sỹ. Tu sỹ ấy bảo, đại ý bản thân mình cũng thế thôi cũng không hơn được kẻ ghét mình, nếu gặp đúng đối tượng mình cũng ghét như bát nước đổ đi. Điều quan trọng là dùng cái yêu ghét đó soi về bản thân và luyện tập để - không phải là xoá trừ nó, mà là quản lý được nó như quản lý một gia nhân. Cái mình yêu cũng là mình và cái mình ghét cũng là mình. Chỉ có mình mà thôi. Để rồi bước ra cuộc sống thấy thông cảm được cho cảm xúc của mọi người. Giờ mình ngẫm lại trong lời nói của anh tu sỹ có cả Phật Giáo Bắc Tông và Nam Tông.
 
Hôm trước, mình đọc lại Giăng Lưới Bắt Chim của nhà văn Nguyễn Huy Thiệp, ông nói lịch sử một dân tộc giống như một đoàn người đi trên con đường tìm đạo. "
x

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mai Thảo một tinh cầu

Đức Anh Kostroma  Đọc Mai Thảo, nghĩa là ngồi trước thu phong của tiếng Việt lồng lộng. Là một nhà văn vừa được yêu mến cuồng nhiệt, lại vừa bị chê bai thậm tệ, Mai Thảo tưởng như luôn đứng ở vị trí chính giữa những thái cực: giữa viễn mơ và dấn thân, giữa chán chường cực độ và sống đời nồng nhiệt, giữa tình ái thị trường và  đích thực duy mỹ, giữa màu mè và tinh mật, giữa kiệt tác và vô danh. Mai Thảo đứng giữa nhưng đi vững. Trong bài viết này, chúng tôi tập trung nhiều hơn về những gì mà ta có thể học được từ Mai Thảo, không hẳn phải về nghề viết, không hẳn phải về tư tưởng, mà là về cách một nhà văn có thể lớn hơn văn chương của họ. Mai Thảo văn chương lẽ sống Trong văn chương, không phải nhà văn lớn nào cũng cần kiệt tác. Kiệt tác hoàn toàn có thể không ứ đọng ở khuôn khổ gọn gàng và chật hẹp của một quyển sách, một ý tưởng, một câu chuyện được kể. Mai Thảo hiển nhiên sẽ khó có thể có tác phẩm được xướng tên trong bất kỳ một cuộc bình chọn có nghĩa lý nào. Mai Thảo thuộc ...

Tiểu thuyết “Nhân sinh kép sống hai cuộc đời” đạt giải thưởng của Hội Nhà Văn Việt Nam 2023

    Toàn văn thông tin từ báo Văn nghệ trẻ Ngày 27.12.2023, Chủ tịch Nguyễn Quang Thiều đã ký quyết định số 84/ QĐ-HVV công bố Giải thưởng Tác giả trẻ Hội Nhà văn Việt Nam 2023 cho tiểu thuyết   Nhân sinh kép sống hai cuộc đời   của tác giả Đức Anh, với số tiền được trao là 30 triệu đồng. Nhân vật chính có hai thân xác độc lập là Kiên và Vũ. Trong khi Kiên ở Đà Nẵng, sống cuộc đời của một thần đồng từ bé, thì Vũ ở Hưng Yên có cuộc sống của trẻ mồ côi và học không hề giỏi. Sau khi Vũ qua đời trong một vụ án mạng, Kiên đã về Hưng Yên dự đám tang chính mình. Mặc dù thủ phạm đã được bắt giữ, nhưng Kiên vẫn tồn tại một số nghi vấn trong tình tiết vụ án cùng với suy nghĩ chịu trách nhiệm cho cái chết của bản thể còn lại, anh đã bắt đầu đi sâu hơn vào mối quan hệ phức tạp của các kiếp nhân sinh kép. Trong hành trình giải quyết những băn khoăn, Kiên phát hiện ra một hợp đồng có liên quan trực tiếp tới cái chết của Vũ và món nợ khổng lồ Vũ để lại khiến gia đình lâm vào cảnh k...

Định nghĩa Chơi - Kim Định

Đa Minh Lương Kim Định (trích từ Phong Thái An Vi) ĐỊNH NGHĨA CHƠI 1. Ta thường hiểu chơi là không làm gì. Đó là nghĩa thấp nhất. Chơi cũng hiểu là giải trí để làm việc tốt hơn. Nghĩa này cũng còn tiêu cực tuy nhiên đã cần thiết vì nó làm nên nhịp âm đối với làm là nhịp dương. Sự thực chơi có nghĩa bao la và rất tích cực gồm cả văn hóa và siêu linh. Ta quen nói chơi đàn, chơi nhạc, chơi cờ, chơi chữ, nó chơi tôi...những chữ chơi đó nói lên sự bao la lớn rộng cũng như nét vi tế của chữ chơi, mà sau đây ta sẽ xét qua. 2. Trước hết chơi là một biểu lộ của sự sống có tính cách nội khởi, tự động, phổ biến. Chơi không những có ở nơi người, chơi còn có cả trong con vật. Hãy xem quanh ta nào mèo, nào chó, ôi thôi nó chơi, nó giỡn tưng bừng.Bò, heo, gà, vịt đều chơi cả. Thế là ta biết chơi gắn liền với sống, sống càng mạnh chơi càng nhiều. 3. Chơi còn là một biểu lộ rất sớm; nơi con người nó xuất hiện ít tháng sau khi sinh. Chơi choán trọn mấy năm đầu, chưa làm cái chi khác nhưng đã có chăng ch...