Tôi đọc hết cuốn sách trong một tối Chủ Nhật. Sự viết chân thành, tình cảm, nhưng bên trong cái bình dị, giữa những điều đọc và ngẫm lại, thấy cả một sự tôn vinh kín đáo cho một đời sống nghiêm ngắn. Nghiêm ngắn mực thước ấy lại không đến từ gò mình kỷ luật, mà là từ nếp sống xưa đã thành hình hài văn hoá. Từ một cái vui đời thường của người xích lô ghé quán bia đầu ô, một bát phở nóng Hà Nội cũ, một cuộc tìm mình trong phiên chợ Thổ Tang ba giờ sáng, tìm mình trong khói quê, từ những nhìn xem đời phà sông Mã hụt đi sau khi xây chiếc cầu, từ một thói quen hãm lại cái máu sống vội bằng cách nghĩ đến những vòng quay đĩa than ca cổ. Ở đâu cũng rõ suy tư, nỗi buồn và ý tứ của người viết: thật ra cuộc đời hay dở ở cách ta nhìn nhận, cư xử, thưởng ngoạn, và tổ chức đời ta cho nhịp nhàng, để giữ được tâm hồn nét phong lưu bền vững và có khuôn khổ. Ngày hôm nay có bao lời mời gọi tìm vào bên trong, cân bằng, chữa lành, làm chủ cảm xúc rổn rảng và Tây Tàu... Nhưng cái đẹp cân bằng đã có ...
người đi khai phá nét kiêu sa