Chuyển đến nội dung chính

Không đấu với mệnh



Có lần ngồi uống rượu với nhà văn Nguyễn Việt Hà, chú có nói về quan điểm “bốn cái không”. Trong đó có: không đấu với mệnh, không cãi với lý. Hai cái khác thì không hiểu sao mình không nhớ, chỉ nhớ được hai cái này. Không đấu với mệnh và không cãi với lý.
 
Ở vế thứ nhất, có những người sinh ra đã có lợi điểm (hoặc bất lợi) hơn người khác, nhưng vì quá nghiễm nhiên nên họ không nhận ra. Anh A có tính cách rất sợ mình vô dụng, sợ nếu không đóng góp gì thì tự thấy phiền toái và không mang lại ích gì cho người khác. Anh B, ngược lại, cha sinh mẹ đẻ đã biết cái lẽ đủng đỉnh thuận tự nhiên, có thì hốc hết và không thì thôi, ít dây ít phiền. Ở một góc độ, anh B tự nhiên đã lợi hơn anh A. Rồi cả hai đều sẽ làm đúng và làm sai. Một cách thuận lý, Anh A có thể gây thiệt hại vì nhiệt tình, còn anh B có thể chết vì thiếu trách nhiệm. Nhưng đấy là mệnh của họ, không ai dạy bảo hay tiêm vào đầu thứ đó, mà mã gene họ đã chứa sẵn. Sửa rất nhiều lần mà không được.

Không đấu với mệnh: nghĩa là từ chối được những gì không phải là mình. Nhưng trước khi điều đó xảy ra, họ phải sửa đổi đủ nhiều, đủ sâu để nhận ra cái gì là không thể sửa được, chỉ còn cách chung sống và tìm hướng cư xử. Cái khâu biết mình này cực kỳ khó và mông lung.
 
Hồi trước, mình hay bị peer pressure: bạn bè hay người thân có cái gì là mình cũng phải nếm một tí. Bạn đọc Sienzkewic thì tôi cũng phải đọc được. Bạn có đầu óc tính toán, kinh tế thì tôi cũng phải ăn được 6,7 phần. Bạn có máu làm thầy, thét ra lửa thì tôi cũng tập làm người nghiêm khắc thử coi. Nhưng càng về sau, mình càng hiểu có những cái là giới hạn, ta phải chấp nhận và thậm chí, từ chối nó một cách quyết liệt. Chẳng ai được làm chính mình cả, nhưng ta có thể không làm những hình ảnh không là chính mình.
Không cãi với lý: dù học nẫu các khoá tranh biện, nhiều khi (không phải tất cả mọi khi) bạn phải chấp nhận rằng có bực mình thì người ta vẫn làm theo lý và theo cảm xúc của họ. Mỗi người một đạo đức. Lại trích Nguyễn Việt Hà: "Vả lại nghề đó cũng có cái đạo đức riêng của nó".

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện ngắn] Bạch Đàn - Đức Anh

  Bạch Đàn Truyện ngắn ĐỨC ANH Để tưởng nhớ nhà thơ Nguyễn Anh Quốc  (Đã đăng Viết và Đọc chuyên đề mùa hạ 2021 )   1.    Vào đầu tháng ba năm ấy, tôi mất đi Xuân, người vợ của mình. Đó là vì một vụ hoả hoạn.   Và mãi tận cuối tháng tám năm ấy, tôi mới cho phép nỗi đau của mình, cùng những gì giả vờ nhất và chân thực nhất của nó, lui gót. Tôi bắt đầu kết thúc trạng thái đối phó với những kẻ lăm le động viên, những kẻ lúc nào cũng mang ánh mắt thương cảm lạc quan đến và tạo cho tôi cảm giác tôi đang giả vờ tuyệt vọng. Khi tôi thức dậy thì đã tà chiều, tôi dỡ báo giấy bọc kính cửa, mặt tôi trong kính trông như được tạc trên một cái chuông. Ngoài kia có giông, cây cối nghiêng đi trong trận gió điếc. Và nhờ những tia nắng nhút nhát cuối cùng đậu lại, xuyên qua lớp băng dính đã hết chất keo, căn phòng ánh lên một màu cá kho bóng lưỡng. Khung cảnh ấy hút hồn tôi một lúc lâu, tôi kiếm chiếc ghế và đầu tôi chỉ còn hai ý nghĩ: hoặc tôi sẽ chết, hoặc tôi phải sống kh...

Xa hiên nhỏ (full) - Đầy đủ các chương

   Nhân dịp "Xa hiên nhỏ" trót được xuất bản bởi NXB Hội Nhà Văn với tựa đầu tiên của nó "Mùa hạ đầu tiên" (việc diễn ra nhanh, tôi yêu cầu sửa tên mà không kịp nữa), mình post lại đầy đủ các chương, để bạn đọc đỡ bị lẫn khi phải kiếm trong các thẻ. Đây là cuốn tiểu thuyết đầu tay của tôi, viết năm 2016, khi ấy tôi ở chung với vài người bạn trong một căn nhà rất đậm nét phương Tây. Tải bản Epub ở đây  ------------------------------------------------------------------------------------------------------ Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 - Hết   ...

bóng

  Cái quyển Thiên Thần Mù Sương sau mấy năm vẫn được bạn đọc chịu khó đọc hết và review. Đây có lẽ vẫn là cuốn sách có cốt truyện hoàn bị nhất mà tôi xây dựng được. Nhưng tất nhiên thời gian làm người ta thay đổi đi, tôi đọc lại cũng không còn thích thú, thấy chỉ còn sự non nớt và hồn nhiên của một tuổi trẻ dĩ vãng.      Cái năm nay là năm của sống nhanh, sự sốt ruột của thân phận đã đòi hỏi bàn tay nhỏ quật roi mà thúc đời sống đi lên. Muốn về được một nếp nghĩ thư thái, đủng đỉnh của ngày trước thì cần nhiều động tác tinh thần, tựa như đến lúc phải bồi thuốc bổ cho phủ tạng hoạt động theo chức năng của tuổi mười bảy. Tôi đâm ra cảm mến các nhà thơ, lúc nào họ cũng bắt thời gian ngưng lại được, lúc nào cũng nghe ra được cái mát mát của gió mới thổi phù qua ngón tay nhấm nước để hờ trên đầu lọc thuốc lá. Còn giờ đây với tôi, muốn bình tĩnh lại thì phải trẫm mình một lát vào bóng cây trước sân nhà, chắc là một bóng cây bàng, hoặc cây vối, hay đại loại hoa sữa, quanh ...