Chuyển đến nội dung chính

Diệt vong

Không nên giật tít vì giật tít là giả dối. (Tuy không giật tít, ở khía cạnh tỏ ra giản dị, cũng là giả dối).

Yêu đời? Đương nhiên, nên như thế. Nhưng trong một phút giây nào đấy, ta có căm ghét cuộc sống của mình không? Cái đó thường xảy ra, thậm chí xảy ra vào lúc hoàn toàn bình ổn (không phải lúc ta phát hiện ra người thân nào đó của mình chỉ là một kẻ nịnh bợ hoặc hóa ra ta chính là con ông chú ruột). Sự căm ghét không phải là với cái đáng để ghét, mà là với những cái ta vẫn ca tụng là điều bình thường giản dị. Ghét vợ, ghét người thân, ghét cái áo đang mặc, ghét cái tư thế ngồi xe của ông chú và ghét chính mình. Sự căm ghét cuộc sống không phải là một thái độ, nó là một thăng hoa: khi phát hiện ra cái khía cạnh đáng căm ghét của đời sống.

Trước hết, tôi vẫn thấy rằng (sau bao nhiêu trầy trật), một văn chương tốt (đặc biệt là tiểu thuyết) là một văn chương biết đến chừng mực của chính nó. Nói thẳng ra, nó phải biết kể chuyện, phải có quy tắc nhất định. Nhưng trên đời không chỉ có văn chương tốt và văn chương không tốt, có những văn chương phi thường, nó cứ thế tuôn trào không gì ngăn cản được. (Nhưng, lại nhưng, không phải bất cứ cái gì tuôn trào ra thì đều hay. Nên đừng có bắt chước). Vì văn chương rất nguy hiểm nên tốt nhất ta cứ đứng ngoài rìa để tỏ ra kính cẩn thì hơn: ấy là một thái độ đàng hoàng. 

Những chừng mực, hay nói cách khác, những điểm dừng đều quan trọng, có một thưở người ta mê mẩn tiểu thuyết phiêu lưu: vì phiêu lưu là câu chuyện của chỗ, truyện phiêu lưu cho ta thấy rằng rồi đời sẽ có chỗ cho ta. Nhưng nếu cái chỗ ấy đã có trước tiểu thuyết thì câu chuyện trở nên hoàn toàn nguy hiểm: từ ấy văn chương trào vọt ra ngoài, và cực kì nguy hiểm. Ở trong Đốn Hạ, Thomas Bernhard lặp đi lặp lại câu "Ngồi trên ghế bành tôi nghĩ bụng", đấy chính là việc chọn chỗ của Bernhard. Bernhard bao giờ cũng ngồi vững trước khi viết. 

Trong Diệt Vong, không có bất cứ một đoạn xuống dòng nào, một tiểu thuyết gần 500 trang là một đoạn văn liền mạch, chỉ có mỉa mai, vạch trần, tố cáo và căm ghét cuộc sống giản dị ở quê nhà Wolfsegg nọ, như người ta nói liền một hơi. Nhưng nó không rởm đời như [ở đây ta sẽ không tiện nêu tên]. Việc viết liền mạch là một điều hết sức cần thiết cho tác phẩm này: nó duy trì không khí căm ghét đã tạo ra từ đầu; một cách bình dân là: nói một lần cho xong!

Cái sự “nói một lần cho xong” đó là trải nghiệm rất hay ho. Cứ ngỡ như rằng Bernhard vừa cáu tiết vì kẹt cửa, và chỉ từ một khơi ngòi nhỏ như thế, ông ta chạy một mạch để lao đến chỗ căm ghét MỌI THỨ. Tôi nghĩ rằng đó là điều đáng giá nhất trong tác phẩm. Không phải là sự phơi bày, lên án, tự bạch hay truy tầm bản ngã… chính trải nghiệm văn chương mới là điều cốt yếu của tác phẩm. Bernhard làm cái việc đơn giản: đưa tất tần tật cuộc sống vào thước đo chung của sự tử tế và đương nhiên cái phần gớm ghiếc giả dối của cuộc sống phải lộ diện. Cuối cùng, ông ta chi tiết hóa nó đến mức kỳ cùng, không cực đoan mà rất tỉnh táo và trí tuệ, sắc sảo. Một nghệ thuật của sự căm ghét.

Thomas Bernhard không căm thù đến vậy (ai đủ sức mạnh để căm thù nhiều thế?). Ông ta lao đầu vào sự căm thù thì đúng hơn. Lao đầu vào và say mê lạc thú với nó. 

Và như tôi đã nói, và vẫn thường tin, văn chương là một cái gì đó ngoài hành tinh, một vẻ đẹp quỷ dữ, nó cho mọi giới hạn hít khói. Kẻ nào đó đã nói văn chương chỉ đơn giản là hay, đẹp, vỗ về tâm hồn thì chắc chắn gã đó có ngay một suất nhân vật trong “Diệt Vong”… Và tôi, một kẻ thần tượng văn chương trác tuyệt của Ivan Bunin, vẫn thấy ngay cái sự điên rồ kinh khủng của lão trong tình trạng rối loạn thơ văn: đang viết văn hay, không chịu được nữa, táng ngay thơ vào giữa tác phẩm (truyện ngắn Ở Một Phố Thân Quen). Đấy là một sự cựa quậy khỏi những chừng mực. 


Nhận xét

  1. Kẻ nào đó đã nói văn chương chỉ đơn giản là hay, đẹp, vỗ về tâm hồn thì chắc chắn gã đó có ngay một suất nhân vật trong “Diệt Vong”… :)))) Đánh đá vãi :D

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mai Thảo một tinh cầu

Đức Anh Kostroma  Đọc Mai Thảo, nghĩa là ngồi trước thu phong của tiếng Việt lồng lộng. Là một nhà văn vừa được yêu mến cuồng nhiệt, lại vừa bị chê bai thậm tệ, Mai Thảo tưởng như luôn đứng ở vị trí chính giữa những thái cực: giữa viễn mơ và dấn thân, giữa chán chường cực độ và sống đời nồng nhiệt, giữa tình ái thị trường và  đích thực duy mỹ, giữa màu mè và tinh mật, giữa kiệt tác và vô danh. Mai Thảo đứng giữa nhưng đi vững. Trong bài viết này, chúng tôi tập trung nhiều hơn về những gì mà ta có thể học được từ Mai Thảo, không hẳn phải về nghề viết, không hẳn phải về tư tưởng, mà là về cách một nhà văn có thể lớn hơn văn chương của họ. Mai Thảo văn chương lẽ sống Trong văn chương, không phải nhà văn lớn nào cũng cần kiệt tác. Kiệt tác hoàn toàn có thể không ứ đọng ở khuôn khổ gọn gàng và chật hẹp của một quyển sách, một ý tưởng, một câu chuyện được kể. Mai Thảo hiển nhiên sẽ khó có thể có tác phẩm được xướng tên trong bất kỳ một cuộc bình chọn có nghĩa lý nào. Mai Thảo thuộc ...

Tiểu thuyết “Nhân sinh kép sống hai cuộc đời” đạt giải thưởng của Hội Nhà Văn Việt Nam 2023

    Toàn văn thông tin từ báo Văn nghệ trẻ Ngày 27.12.2023, Chủ tịch Nguyễn Quang Thiều đã ký quyết định số 84/ QĐ-HVV công bố Giải thưởng Tác giả trẻ Hội Nhà văn Việt Nam 2023 cho tiểu thuyết   Nhân sinh kép sống hai cuộc đời   của tác giả Đức Anh, với số tiền được trao là 30 triệu đồng. Nhân vật chính có hai thân xác độc lập là Kiên và Vũ. Trong khi Kiên ở Đà Nẵng, sống cuộc đời của một thần đồng từ bé, thì Vũ ở Hưng Yên có cuộc sống của trẻ mồ côi và học không hề giỏi. Sau khi Vũ qua đời trong một vụ án mạng, Kiên đã về Hưng Yên dự đám tang chính mình. Mặc dù thủ phạm đã được bắt giữ, nhưng Kiên vẫn tồn tại một số nghi vấn trong tình tiết vụ án cùng với suy nghĩ chịu trách nhiệm cho cái chết của bản thể còn lại, anh đã bắt đầu đi sâu hơn vào mối quan hệ phức tạp của các kiếp nhân sinh kép. Trong hành trình giải quyết những băn khoăn, Kiên phát hiện ra một hợp đồng có liên quan trực tiếp tới cái chết của Vũ và món nợ khổng lồ Vũ để lại khiến gia đình lâm vào cảnh k...

Định nghĩa Chơi - Kim Định

Đa Minh Lương Kim Định (trích từ Phong Thái An Vi) ĐỊNH NGHĨA CHƠI 1. Ta thường hiểu chơi là không làm gì. Đó là nghĩa thấp nhất. Chơi cũng hiểu là giải trí để làm việc tốt hơn. Nghĩa này cũng còn tiêu cực tuy nhiên đã cần thiết vì nó làm nên nhịp âm đối với làm là nhịp dương. Sự thực chơi có nghĩa bao la và rất tích cực gồm cả văn hóa và siêu linh. Ta quen nói chơi đàn, chơi nhạc, chơi cờ, chơi chữ, nó chơi tôi...những chữ chơi đó nói lên sự bao la lớn rộng cũng như nét vi tế của chữ chơi, mà sau đây ta sẽ xét qua. 2. Trước hết chơi là một biểu lộ của sự sống có tính cách nội khởi, tự động, phổ biến. Chơi không những có ở nơi người, chơi còn có cả trong con vật. Hãy xem quanh ta nào mèo, nào chó, ôi thôi nó chơi, nó giỡn tưng bừng.Bò, heo, gà, vịt đều chơi cả. Thế là ta biết chơi gắn liền với sống, sống càng mạnh chơi càng nhiều. 3. Chơi còn là một biểu lộ rất sớm; nơi con người nó xuất hiện ít tháng sau khi sinh. Chơi choán trọn mấy năm đầu, chưa làm cái chi khác nhưng đã có chăng ch...