>> Xa hiên nhỏ (Tất cả các chương)
Chương 17 - Những gì về Hải Đường
Chương 18 - Thám tử Lê Phong
Chương 17 - Những gì về Hải Đường
"Ông anh trả tiền vụ này!" – Thức đĩnh đạc đưa tay đón nhận món cơm sườn từ người nhân viên quán cafe.
"Đồng ý".
"Thực sự không biết gì về vụ Quyên?".
"Tôi đã nói rõ với các cậu rồi." – Người đàn ông xua tay – "Tôi không biết gì về mấy thứ các cậu hỏi".
"Nhưng từ khi Cú Vọ nhận giao kèo đó mới thấy ông anh. Hay ít nhất là những người như ông anh có nhã ý lại gần..."
"Tôi chỉ muốn điều tra về Hải Đường".
"Nhưng Hải Đường mới chỉ mất tích hai tuần nay thôi".
"Với tôi thì Hải Đường mất tích từ hồi tháng ba rồi".
Thức và Khanh ngó nhau.
"Anh nói vậy là sao?" – Khanh, bằng cách tái hiện kiểu thắc mắc quê kệch, phần nào phá hỏng vẻ cứng cỏi mà Thức tạo ra từ đầu.
"Kể từ hồi tháng ba Hải Đường mới hay qua chỗ các cậu".
"Anh quan hệ như thế nào với cô ấy?"
"Tôi tên là Quân." – Người đàn ông nhẹ nhàng – "Người yêu của Hải Đường".
Vừa đủ nhẹ nhàng để làm Thức chết trân chứ không ngã ngửa. Hoàng tử của Hải Đường, của nàng công chúa, à không, nàng phù thủy yêu kiều đã lộ diện. Không phải bạch mã hoàng tử, mà chỉ là một trang phục đỏ au từ đầu đến gót, một vẻ ngoài tầm thường, một thần thái không lấy gì làm cá biệt. Ta đều biết rằng không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Nhưng không có nghĩa là không thể. Sự bắt hình dong chỉ vô ích nếu vẻ ngoài ấy trái ngược với giá trị khuất chìm bên trong. Còn một gã như thế này – một tên béo phì đầu đinh – không thấy có cơ may đối lập được với cái gì: tất cả đều bình thường quá đỗi, đều không mới, không quá đà, không lạ lẫm, với gương mặt có phần biếng nhác, khờ khạo, một vai quần chúng điển hình, ngỡ như có thể trục vớt cả trăm kẻ như thế này ở mỗi một công sở, tửu quán, thương điếm, quận phường khác nhau.
Nhưng tại sao Hải Đường không bao giờ nói gì về hắn? Dù không hiểu sao Thức có cảm tưởng lời giới thiệu của gã Quân này đáng tin ngay từ đầu. Hắn đúng là người yêu của Hải Đường thật rồi. Thức tự mách bảo mình, một điều gì đó tan nát trong cậu tựa như một đống kính vụn.
"Vậy tại sao thay vì rình rập như một tên trộm bán chuyên anh không trực tiếp ra mặt, giới thiệu?" – Thức nôn nóng hỏi, sau đó mới nhận ra mình vừa đưa một thóa mạ vào lời tra vấn.
"Tôi ngại." – Gã nói.
"Tôi thấy đi theo sau lưng mới là ngại".
"Tôi ngại Hải Đường. Sau đó thì ngại các cậu. Tôi chẳng biết phải đến với tư cách gì, hỏi các cậu những câu như thế nào. Các cậu biết đấy Hải Đường với các cậu là là..." – Gã béo tìm từ - "...một thế giới khác, một thế giới mà cô ta không cho phép tôi xâm nhập".
"Ở đây chúng tôi chẳng có cái thế giới nào sất".
"Có đấy." – Quân với một cương quyết đột hiện – "Hải Đường nói rằng cô ta tìm đến chỗ các cậu để được sống với kiểu mà cô ta muốn. Tất nhiên, tôi không bao giờ biết được Hải Đường làm gì và đi đâu, cho đến khi tôi buộc phải bám theo cô ấy. Để rồi mấy tháng gần đây tôi mới biết Hải Đường làm ở chỗ các cậu".
Thức quan sát Quân béo một lần nữa, để phân tích xem tại sao cái vẻ ì ạch nhu nhược kia lui gót nhanh đến vậy, thế chỗ bằng một cứng cỏi, một gây hấn.
"Chúng tôi xin khẳng định rằng người yêu của ông anh – nếu đúng là như thế - không làm gì mờ ám ở đây hết".
"Với bốn gã con trai?"
"Anh định bắt tôi thốt ra câu chúng tôi trong sáng như trong phim Đài Loan ấy hả?"
"Lẽ ra tôi đã không làm phiền các cậu nếu Hải Đường chịu thẳng thắn đối thoại. Nhưng cô ta cứ lẩn trốn. Và đến gần đây thì biến mất luôn, không một liên lạc dù hời hợt nhất".
"Chính tụi tôi cũng lo lắng." – Khanh thình lình lên tiếng – "Người nhà cô ấy cứ lồng lộn lên như thể tụi tôi phải chịu trách nhiệm".
"Bởi vì Hải Đường không có bạn bè nào khác ngoài các cậu" – gã nói lắp.
"Ai mà biết được".
"Điều đó là chính xác. Hải Đường đã bỏ hết tất cả bạn cũ trước khi đến chỗ các cậu. Cô ta thất vọng về những người cũ và nói là muốn thay đổi toàn bộ hệ thống bạn bè".
"Thay đổi hệ thống bạn bè cơ á?" – Thức sửng sốt.
"Tôi chỉ trích nguyên văn".
"Trong đó có anh?"
"Không. Tôi là người yêu chứ không phải bạn, Hải Đường chỉ gây rối cho tôi chứ không bỏ tôi. Nhưng cô ta giấu tôi tất cả".
Bây giờ trông gã tên Quân căng thẳng như sắp bước vào loạt tie-break. Một mặt, tình thế đẩy gã vào việc phải trả lời những điều mà gã chưa chắc đã muốn. Mặt khác, câu chuyện có thể sẽ dài, có thể gã ước chừng mình không đủ năng lực về từ ngữ để bày trí thông tin sao cho gã không thiệt hại gì về thể diện. Bao giờ chẳng thế, một câu chuyện hay từ điểm nhìn của người kể là nhân vật chính, đó là bản chất của tâm sự. Với vị thế không lấy gì làm tự hào của một thằng đàn ông chọn cách lẽo đẽo bám theo phụ nữ mà không dám ra mặt, gã hẳn sẽ tốn công dụng ngữ đây. Thức nghĩ và cậu định bụng chọn một trong những câu hỏi đa tầng nghĩa nhất, phổ rộng nhất để dọn chỗ trống cho gã thoải mái điều đình.
Nhưng rồi chính Quân mới là người hỏi trước.
"Các cậu nghĩ Hải Đường là người như thế nào?"
"Rất đẹp." – Thức đáp nhanh chóng, trước khi Khanh có thể thật thà phun ra điều gì đó.
"Tôi có hỏi ngoại hình đâu".
"Tôi cũng không trả lời về ngoại hình".
"Thôi được." – Gã Quân chào thua – "Ngoài đẹp ra?".
Câu hỏi như một thang máy xoắn cuốn Thức vào trong. Không có gì khác về Hải Đường, bằng những tính từ. Hải Đường là hình ảnh, thậm chí có thể là hư ảnh, nhưng chắc chắn không phải là tính từ. Cô giống như một loại bia, người ta chỉ nhớ hương vị chứ ai thèm quan tâm về việc trung bình mỗi lít giảm bao nhiêu ngày thọ. Câu hỏi còn đẩy Thức vào một suy tư xa hơn, rằng ta có thể đánh giá như thế nào về một người bạn khác giới? Liệu có thể tham khảo và áp dụng thang giá trị cơ bản của tình bạn? Như sự trung thành, lòng thông cảm hay năng lực biết cách dùng những bông đùa tế nhị cảnh báo cho nhau về mức độ nguy hiểm của thói quen nghiện youtube, của bệnh nói nhiều về những dự án chưa làm xong hay dấu hiệu bệnh lý nổi hạch sau tai vân vân... Thức chưa bao giờ hỏi câu hỏi đó và dĩ nhiên, nếu cậu đã chưa làm, thì cũng không thể để người khác làm.
"Cô ấy biết quan tâm đến người khác, hay cho lời khuyên, mặc dù phần lớn là trêu trọc. Là người biết nhận trách nhiệm khi mọi người còn chưa kịp nhận ra tình huống. Cô ấy thông minh và nấu miến ngon." – Một lần nữa, tính thực thà đánh bại Khanh.
"Đấy, nếu anh thuộc tuýp thích xem review." – Thức nối tiếp.
"Đúng là Hải Đường luôn chiếm được cảm tình của người khác đấy nhỉ? Cái này tôi rõ lắm".
"Có thể anh có góc nhìn khác."
Thức ném một ánh nhìn nghi hoặc. Một mở bài bằng câu hỏi phản đề kiểu như gã Quân này chắc chắn sẽ dẫn đến phần thân bài toàn những lời xấu xa, hằn học hoặc luận tội. Tôi đố các anh thế nào là một đàn ông tốt? – Câu hỏi kinh điển của ông thầy giáo dạy môn quân sự được đưa đến những đôi tai đã bị nướng chín bởi nắng bãi bắn, hoặc đỏ au vì lực xoắn của những cánh tay lực lưỡng đại diện cho thiết quân luật. Thức không bao giờ quên điệu cười trên môi ông thầy, đầy ngạo nghễ của kẻ nắm quyền lực định đoạt và áp đặt câu trả lời. Các cậu không thể hiểu được đâu, bọn kém cỏi. Phần thân bài dù ngoằn ngoèo, nhưng đại ý là như thế. Một bài văn tồi, một diễn giả ngu muội tự thuê mình làm bồi bút cho mình, Thức nghĩ. Cậu biết gã Quân sắp sửa khoe ra những kiến thức khác về Hải Đường: những thứ mà chỉ có hắn biết, trong vai trò cao hơn một người bạn, nếu hắn thực sự là tình nhân của Hải Đường. Đó là quyền uy của hắn, của nả của hắn. Nếu hắn thực sự là tình nhân...
"Anh và Hải Đường là một cặp từ bao giờ?" – Thức làm bài hãy đặt câu không có từ "yêu".
"Đủ lâu, đủ nhiều chuyện để biết Hải Đường không như các cậu nghĩ và không như tôi muốn nghĩ".
Bắt đầu rồi đấy! Bài văn tồi. Thức đã chuẩn bị một thái độ để đón nhận.
"Nghe có vẻ ông anh định nói người yêu anh là một ả trâng tráo?" – Thức cười khẩy.
"Không. Nhưng có nhiều điều cũng tệ hại tương tự".
"Nếu thế thì tụi này không bắt buộc phải biết." – Thức so vai – "Một người bạn của tôi có thói quen ăn cắp khăn tắm của khách sạn, một thằng khác thì cười như ma làm mỗi khi chui vào chăn... Anh biết đấy, những cái mặt đểu cáng lồ lộ của nhau lại chính là xúc tác để mọi người làm bạn. Tam cương ngũ thường có cho tôi vay tiền hay nhậu nhẹt cùng làm tôi khuây khỏa hay không?"
"Đúng đúng, tôi biết cái cậu nói. Tôi biết các cậu tự nhìn nhận được mà chẳng phải nghe qua lời ai kể về bạn các cậu".
"Đấy, không biết có khi tốt hơn." - Thức tìm một đồng thuận trong mắt người đối diện – "Nhất là trong hoàn cảnh cô nàng đang mất tích".
"Không phải. Chuyện này có liên quan đến các cậu. Tôi định nói với các cậu nhưng tôi không biết làm thế là đúng hay sai. Trước mỗi một cơ hội để thẳng thắn, tôi thường sợ mình rơi vào vô duyên và đây là cái điều Hải Đường vừa thích nhưng lại vừa khinh bỉ ở tôi. Bây giờ các cậu đã hỏi..." – Gã ngập ngừng – "Thêm một ly trà đào nhé?"
"...Anh cứ kể đi. Tụi tôi sẽ nghe." – Khanh ngắt lời. Cậu biết rằng đó là lúc gỡ người đối diện ra khỏi bẫy đối thoại của Thức, cái bẫy mà trước sau gì ta cũng chấp nhận việc phải nhìn Thức đứng trên miệng hố và cười nhạo tâm tình của ta bằng các mỹ từ trào phúng – cái mà cậu ta cũng như Hải Đường đều giỏi.
Gã bắt đầu từ cái tên Ngọc Ngân – nghe như nghệ danh của một ca sỹ hạng xoàng. Đấy là một cô bạn cũ mới hơn hai mươi đã mang thân hình của một mụ nạ dòng lúc nào cũng như vừa nuốt nhầm mấy viên Seduxen, luôn tự hào về việc vượt qua vẻ ngoài xấu xí của mình bằng cách thức rất độc đáo là nói chuyện tục tĩu, khêu gợi và lên giường với bất cứ tay quáng gà nào. Gã quen Hải Đường ở căn hộ nhỏ của Ngọc Ngân. Ngân hào hứng kể rằng cô bạn cùng phòng mới của ả vừa mới bỏ ra ngoài tự lập. Thưa biết cái nhân sinh quan kiểu ai cũng có thể là người tình của ai khác từ miệng cô bạn, gã ban đầu chẳng quan tâm lắm. Thế nhưng gã, cũng giống như nhiều đàn ông khác, yêu Hải Đường từ lần đầu trông thấy. Ngồi trong không khí giai gái, tục tằn mà Ngọc Ngân cùng mấy cuộc gọi mạng của cô ta tạo ra, Hải Đường như một cốc nước mát lành. Nàng yếu ớt, mềm nhũn, run rẩy như vừa được vớt lên từ một vụ đắm thuyền. Năm đó Quân hai mươi lăm và Hải Đường hai mươi tư tuổi.
Hải Đường đa nhân cách, nàng có thể hòa mình vào cuộc chuyện trò với Ngọc Ngân, những câu chuyện xoay đi xoay lại về tóc, móng và bể bơi, cùng với dồi dào những nhân vật lạ hoắc cả đàn ông đàn bà nhưng ngày nào cũng đẻ được ra chuyện để bình phẩm. Một mặt khác, Hải Đường giữa đám bạn nghệ sỹ trẻ unisex của nàng thì cứ như salon văn hóa ở Stockholm. Ở sân chơi nào thì Quân cũng lạc lõng và lúng túng, đến mức Hải Đường chỉ dám dùng hai mươi phần trăm số từ vựng của mình để trò chuyện với gã về mọi điều. Gã không thoát được Hải Đường, không ra khỏi được Hải Đường, gã chịu trận, bỏ ngựa, phơi thây trong ánh mắt thích chí đầy tính sở hữu của ả đàn bà. Nàng nói rằng nàng yêu gã bởi nàng nhận được một trung thực, một chân thành , không phô diễn, không vờ vĩnh thăng hoa mà không ai cho nàng được. Năm đó Quân hai mươi sáu và nàng hai mươi lăm tuổi.
"Tôi tưởng Hải Đường nói cuối cùng nàng cũng tìm được một người tình tên có chữ Q." – Thức châm chọc nhưng Quân béo không phản ứng lại.
Cứ như nàng có thêm một chị em song sinh vậy. "Cô chị" thì tựa một đặc vụ xinh đẹp một cách hung hiểm, thoăn thoắt lẩn trốn những câu chuyện cũ, những người quen thuộc để thèm thuồng, khao khát một mới lạ, một phóng túng mà nàng cứ khăng khăng cho rằng đó là đi tìm chính bản thân mình. Còn "cô em" thì yếu ớt dịu dàng, luôn mưu cầu một vây bọc, che chở tuồng như khí Oxi cũng có thể xâm hại nàng. Nàng có thể dầm mưa đợi gã, cầu xin gã khi giữa hai người có một giận dỗi. Gã vui sướng như ngủ mơ mỗi khi thấy nàng trong phòng, xiêu vẹo, quanh quẩn ở bên gã như mèo ốm; vì chỉ sang ngày hôm sau là nàng sẽ đi biền biệt, về với thế giới của nàng. Gã đã đến nhà Hải Đường, gặp hai vị thân sinh vô cùng khắt khe và "Nho giáo" đến nỗi gã tự hỏi làm thế nào mà họ sinh ra được Hải Đường. Cuộc hôn nhân giữa hai bên đã được sắp đặt, khi ấy gã đã chính thức trở thành người yêu nàng, còn nàng vẫn là người mơ của gã.
Một hôm nàng hỏi gã, thực sự thì gã yêu "cô chị" hay "cô em" trong con người của nàng.
"Và tôi đã thực thà thú nhận, kèm theo việc không tự vấn tại sao Hải Đường có thể đi giày sneaker trong bụng tôi..." – Quân khẽ cúi đầu – "...Rằng tôi yêu cô chị, tức con người giang hồ của Hải Đường hơn".
"Anh nên nói rằng anh yêu cả hai, giống như trong câu đố thấy hai tờ tiền rơi bạn sẽ nhặt tờ 500 nghìn hay tờ 100 nghìn".
Quân nhìn Thức qua khóe mắt: "Tôi không hiểu vì sao cậu cứ cố gắng chọc khuấy tôi."
"Vì chuyện của anh lạt như nước ốc ấy. Anh không tua đến đoạn quan trọng được à?".
"Tôi không nói dối Hải Đường được. Với lại, cậu đã nhìn vào mắt Hải Đường quá một phút chưa, cứ nhìn thử đi rồi miệng cậu sẽ tự động trả lời điều mà cô ấy muốn nghe".
Như một thỏa thuận nhỏ, Hải Đường mong muốn (kèm với một nhấn mạnh) được sống với cái mà nàng gọi là bản ngã thực của mình, trong những lúc khuất mắt Quân. Đổi lại, hôn nhân sẽ diễn ra và gã béo không việc gì phải lồng lộn lên. Quân phản đối một cách yếu ớt vì mớ lý luận lằng nhằng và tội nghiệp của gã bị vùi dập ngay chỉ bởi một cái nhìn lạnh lùng như một nhân viên thuế vụ từ Hải Đường: Anh không đồng ý à? Rồi gã tự an ủi mình rằng có chấp thuận hay không thì từ trước đến giờ Hải Đường vốn đã như vậy: nàng không hoàn toàn thuộc về gã. Tuy nhiên Hải Đường đã cho gã niềm hãnh diện trước bạn bè và trước gương, rằng gã được sở hữu một cô bồ đẹp đẽ ngất ngưởng, như thế thì một ràng buộc mang tính pháp lý vẫn tốt hơn là hoàn toàn mất nàng. Gã tự nhủ chiếc cúp danh giá chỉ có thể dành cho người biết chơi theo luật.
Thế giới của nàng có một gã tên Minh Phan, một tay nhìn trí thức đến mức đểu giả, nhưng phải thừa nhận rằng khi đối diện với tay này, Quân béo cảm thấy thua kém mọi bề. Trước hết, Minh Phan sở hữu một giọng nói ấm áp lạ thường và cái điệu gảy tàn thuốc có thể khiến bất cứ gã thợ ảnh nào cũng phải dừng xe và lôi máy ra. Thế giới của nàng còn có một thằng cha tên Đại, tóc dài và mũi cao, trông như lúc nào cũng đi xin một điếu thuốc. Hắn luôn chở nàng về trên chiếc Minsk và nhất quyết quyến rũ nàng bằng vẻ khinh khỉnh không một lời chào mỗi khi thả nàng xuống xe. Còn có ai nữa? Nhiều lắm, mỗi người một vẻ và suy cho cùng thì một tập hợp bảy tám người cá tính hợp lại với nhau lại thành ra một đám người mờ nhạt, giông giống nhau, rất khó nhớ. Nàng công khai qua lại với họ ngay trước mặt Quân. Gã luôn cố gắng hiểu đó là một thách thức từ phía Hải Đường, mặc dù chẳng có nét nào trên mặt nàng cho thấy điều đó. Ngược lại, nàng nói tất tần tật về những gã đàn ông cho Quân, nàng bay bổng thích thú nhận lấy vai trò người quan sát và kể chuyện, dù điều đó – ngay cả những chi tiết xấu xa về các tình địch – làm Quân khó chịu như bị nhỏ nước mưa vào người.
"Còn gã nào thú vị hơn thế không?" – Thức hỏi.
"Có." – Quân làm như không chấp sự trọc nguấy của người đối diện – "Cách đây gần một năm, kể từ khi cô ấy tuyên bố chuyển sang làm việc trong lĩnh vực truyền thông và gần như tạo khoảng cách với tôi".
"Trước đó cô ấy làm gì?" – Khanh hỏi.
"Không gì ngoài bán hàng online." – Quân nhún vai.
"Thế thì chắc phải là một gã giàu có".
"Đúng vậy. Gã này không nghệ sỹ như bọn kia..."
Thức giơ tay, như một động tác đầu hàng: "Xin lỗi. Gần đây tụi này đã quá mệt mỏi với chuyện của đàn bà. Hôm nay chỉ muốn dừng lại ở việc khám phá ra rằng cô bạn tôi không thù địch với các trò màu mè của đám tiểu thư hiện đại như chúng tôi vẫn tưởng. Còn chuyện tình cảm của ông anh, nếu không có thông tin gì khác giúp tìm được Hải Đường, xin cho miễn".
"Ừ, cái lỗi của tôi là dông dài. Nhưng các cậu chơi với John Bảo Lộc chứ?"
"Biết. Tên kêu nhưng không phải Việt Kiều".
Quân nuốt nước bọt: "Các cậu có chơi thân với gã?"
Thức lắc đầu.
"Tôi không biết phải nói thế nào, và cũng không hoàn toàn chắc chắn một trăm phần trăm. Nhưng Bảo Lộc là người tình gần nhất của Hải Đường, hắn phất lên trên sàn bất động sản và đang sở hữu hai công ty Bảo Lộc Production và Internal Space về tiếp thị liên kết. Đó chính là hai công ty đầu tư quảng cáo cho website và fanpage của các cậu, mà nói thẳng ra là tài trợ".
"Ý anh là..."
Quân với vẻ mặt căng thẳng: "Những khoản lãi mà các cậu kiếm được là nhờ khả năng của Hải Đường".
Lần thứ hai Thức chết trân. Những gì diễn ra trong vòng một giờ đồng hồ qua giống như một vở kịch tồi của bọn sinh viên, quá nhiều phân cảnh, diễn viên, quá nhiều tình tiết thừa thãi để rồi đẩy xa khán giả ra khỏi những cốt truyện ban đầu.
Thức nheo mắt ngờ vực: "Công việc của Hải Đường là làm thương hiệu. Đương nhiên cô ấy phải đi gặt hái hợp đồng cho chúng tôi".
"Các cậu không có một nhân viên tài chính chuyên nghiệp mà chỉ dựa vào công cụ đếm view, rồi tôi xin lỗi, có lẽ đã sinh ra một loại ảo tưởng về chất lượng của sản phẩm. Tôi không nghĩ Cú Vọ kiếm được nhiều tiền hơn một hội chơi nhạc cover trên youtube." – Quân nói, lời lẽ thẳng thắn nhưng không hiểu sao Thức thoáng cảm nhận được một niềm hả hê độc ác – "Hải Đường đã kiếm tiền từ người tình của cô ấy, để đầu tư vào sản phẩm của cô ấy. Đổi lại, Hải Đường đã hứa hôn với Bảo Lộc".
"Anh có bằng chứng gì không?"
"Đừng bắt tôi buộc phải đưa cậu xem tin nhắn mà tôi chụp lại".
Thức thở dài và trầm lặng một lúc. Những luồng nắng bên ngoài kính cửa như vừa được pha thêm mật ong xỉn màu. Cậu cố tìm một điểm nhìn khác cho câu chuyện bằng cách đưa mắt nhìn ra xung quanh, lập tức bắt gặp đôi lông mày chau lại của Khanh. Chưa bao giờ trông Khanh thơ ngây như lúc này.
Sau cùng, Thức nhún vai bằng một bình tĩnh mà cậu có được do bẩm sinh nhiều hơn do trí tuệ: "Hải Đường chẳng ngớ ngẩn đến mức đánh đu với chuyện chồng con chỉ để phục vụ mục đích đào mỏ và nuôi một website ăn hại".
"Vì vậy, tôi mới tìm hỏi các cậu. Đương nhiên là cô ấy lừa gã kia. Và tôi nghi là chuyện hôn nhân của tôi cũng tương tự như vậy. Có đầy thứ ngớ ngẩn xung quanh, ở một mức nào đó tôi học cách chấp nhận, giống như chấp nhận chuyện có thể cô ấy yêu tôi vì tôi đáp ứng ngon lành nhu cầu tế nhị của nàng. Nhưng tôi chỉ muốn cô ấy thẳng thắn với tôi một lần, chưa bao giờ tôi nhận được một chân thành nào".
"Nếu thế tôi phải lấy làm mừng." – Thức cười nhạt – "Sao anh không đến sớm hơn cái hôm Hải Đường hẹn anh ở quán cafe kia, có phải đã gặp được rồi không?".
"Quán cafe nào kia?"
"Những Đứa Con Của Cá Mập".
"Chưa nghe tên bao giờ." – Quân lắc đầu nguầy nguậy – "Cách đây lâu chưa?"
"Vậy ra anh không phải người hẹn Hải Đường." – Thức gật gù, cậu thúc vào khuỷu tay Khanh, ý giục đi – "Có lẽ tụi tôi phải về sớm để bàn chuyện này với trưởng nhóm của mình. Dù sao cũng cám ơn anh".
Thức đứng lên gọi thanh toán trong lúc Quân còn đang ngỡ ngàng. Đầu óc cậu quay cuồng, ong ong. Rồi như nhớ ra điều gì, Thức vỗ trán, nói với gã béo: "À, suýt nữa thì tôi quên bàn này anh trả tiền".
*
Khi Thức và Khanh trở về văn phòng Cú Vọ - một địa chỉ mà đang trở nên tăm tối lãng nhách dần trong những liên tưởng của Thức – họ bắt gặp Mai Hạnh đang lấy xe trong bộ dạng hối hả. Khác với mọi khi, Thức không bật ra câu trêu trọc nào.
"Có chuyện gì à?'
Mai Hạnh dừng xe, buông khẩu trang, cậu vẫn chưa nhìn vào mắt Khanh: "Lão Sâm gọi điện báo một chồng nguyên bản Quyên bằng cách nào đó đang có mặt ở Chợ Tạp Chí. Tớ qua đó ngay bây giờ".
"Làm thế quái nào lão biết được chuyện ở xa thế?".
"Tớ không biết." – Mai Hạnh nhún vai và vặn chìa khóa, cho thấy cậu không đòi hỏi quá nhiều niềm tin để thử đi một chuyến.
Thức ngay lập tức cũng quay đầu xe: "Tụi mình cùng đi".
Nhưng thay vì nổ máy, cậu lại giữ yên xe của Mai Hạnh: "Nếu có hàng thật, ta lấy tiền đâu ra để mua?"
"Lão Sâm nói sẽ ứng trước, và lão hứa sẽ bán lại cho mình với giá phải chăng nhất." – Mai Hạnh nhún vai, rồi phóng đi trước.
Thức chau mày rồi buông một tiếng chửi tục hòa lẫn với tiếng nổ động cơ. Rồi như thể có một năng lượng lạ kỳ trào vọt khỏi lòng bàn tay, cậu vẽ một đường lốp bánh hình parabol hoàn hảo vút ra khỏi cổng khu tập thể, không bấm còi và suýt thì rơi cả Khanh lại phía sau.
Chương 18 - Thám tử Lê Phong
Con phố có tên cũ Henri d’Orléans nằm nép bên cây cầu dốc xe lửa đi lên ga Long Biên mà phần lớn các cửa vòm dưới gầm đã bị lấp đi bởi đá vôi, tựa hồ một lối mòn men theo bức tường thành làm đường biên của thành phố. Một bên là tường đá vôi và một bên là hàng cây xanh chở che cho một dãy dài những chiếc xe hơi ngủ li bì, đợi đến lượt thay thế. Rất dễ lầm tưởng rằng cái màu tro xám lạnh lẽo trên bầu trời mùa hạ kia là được múc lên trực tiếp từ chính con phố này, nếu như mưa rào không trút xuống.
Và ba người bạn đã tiến vào bên trong: phố Nguyễn Quang Bích, như một cửa ngách, một địa đạo mà mọi ảnh hình của cảnh vật bên trong đều sùi lên trong một tông màu u uẩn, im lìm như bị đánh thuốc mê. Lão già họ Quách, chủ tiệm Chợ Tạp Chí – một người tôn sùng Hà Nội hơn cả năm trăm nghìn đô la, luôn cổ vũ đôi lứa hôn nhau giữa công cộng nhằm đóng góp cho nét đẹp nhân bản cho đô thị - vẫn hay bông đùa như thế này: nếu muốn hít hà lại mùi cơ thể của người tình đầu tiên, nhất định phải đi qua tuyến phố này. Nhiều người xác nhận điều này trừ Thức. Nhìn về những đường sắt, những cửa ga, cậu chỉ muốn có một ma thuật nào đó khiến cho ngay lúc đi xuyên qua vòm cầu này, cậu sẽ gặp lại cảng Hải Phòng thơ mộng.
Nhưng ngày hôm nay, lão họ Quách cũng không có mặt ở cửa tiệm. Một lời đồn ác ý bảo rằng lão đang nằm trong phòng điều hòa ba trăm năm mươi ngàn một ngày ở bệnh viện K và cầu xin một mũi tiêm Kali Chlorure ân huệ, khi bỗng nhiên toàn cơ thể lão mọc lên những búi ung nhọt, rồi vỡ ra nhầy nhụa đau đớn, miệng lão cứng đơ và duy chỉ có đôi mắt là luôn luôn sáng rực. Có lẽ là do lúc còn khỏe mạnh lão luôn nghĩ đến một ngọn lửa mai đây sẽ thiêu trụi toàn bộ cái Chợ Tạp Chí để đưa chúng đi theo cùng lão. Một mai táng xứng tầm với cơ nghiệp mà cả đời lão gắn bó và duy trì bằng một tâm huyết có phần ngông cuồng: quyết không bán hay cho thuê lại căn nhà và quyết không bán cả những thứ đang bày bán nếu không thích tướng mạo của người mua. Nhưng ngoài số lượng những sách báo tạp chí từ 1945 mà có kẻ nói vống lên rằng phong phú không thua gì Cục Lưu Trữ II, lão nổi tiếng hơn cả về những hòm xiểng chất chồng trên gác hai với đầy những giai thoại xung quanh. Theo đồn đoán, trong đó thậm chí có cả thư từ của ngài Toàn Quyền Đông Dương, hay quyết định thành lập trường Viễn Đông Nhạc Viện... Kẻ nào sớm kết luận rằng rốt cục chúng chẳng có một giá trị tư liệu gì thì đã nhầm: cách đây hai năm một nhà nhân học người Nhật đã đến mua lại phần tư trong số chúng bằng một khoản tiền đủ để thắng đấu giá một tác phẩm của danh họa Nguyễn Gia Trí.
Tuy nhiên đó là những chuyện xa vời, không nằm trong vòng quan tâm của mấy bạn trẻ đang sục sạo ở tầng trệt. Đứng xa khỏi đám đông những nhà sưu tập giàu có, trên đời này còn rất nhiều kẻ khác vẫn truy tầm những vàng ngọc ngay trong đám thây ma của giấy tờ mà không cần chúng phải là những sản phẩm nổi tiếng đương thời. Nói đâu xa, Quyên chẳng hạn.
Về mặt không gian, Chợ Tạp Chí là phiên bản mở rộng của nhà sách 771 Lão Sâm. Điều đó cũng không có gì khó hiểu: dường như mọi tiệm sách cũ đều giống nhau nếu chỉ nhìn lướt qua. Tuy nhiên, nổi bật vì sản phẩm chính yếu là báo chí và các tập san, nên cửa tiệm này cho người ta cảm thức rõ rệt hơn về thời gian. Cách thức bài biện nhấn mạnh vào những tạp chí có trang bìa màu in bằng máy phun mực tạo cảm giác như ta vẫn đang lạc vào sạp báo mới nóng hổi của những năm 90, cứ như ta chưa hề biết đến mạng GPRS và càng không thể tưởng tượng ra điện thoại không có phím sẽ bấm thế nào. Mai Hạnh nhớ cậu và Hải Đường rất khoái cảm giác đó nên họ thường ghé thăm cửa tiệm này mỗi lần đi ngang qua. Chẳng có nhã ý mua bán gì cả, chỉ để ngắm và ngửi thôi (tất nhiên trong sự hào phóng có giới hạn của ông lão họ Quách).
"Vẫn không thấy gì à?" – Thức sốt ruột.
"Không. À, chưa!" – Khanh đáp trong lúc ngoẹo đầu ngoẹo cổ
Thức chuyển qua ngó Mai Hạnh: cậu ta đang lục lọi vào những góc tăm tối nhất trong không gian sách cũ, những chỗ mà người ta ngại đụng vào vì tưởng tượng có thể có một con rắn chết tiệt chui đầu ra.
"Chẳng ai rơi tiền ở cái hốc đấy đâu mà tìm." – Thức hắng giọng – "Giấu mấy quyển tạp chí lèo phèo lại càng không".
Thật ra Thức biết rằng Mai Hạnh chỉ muốn tranh thủ lúc lão chủ tiệm không có mặt ở cửa hàng để thọc tay vào những chỗ kín, nếu ta ví tiệm sách này như con gái lão.
"Lão Sâm tung tin nhảm rồi!" – Thức kết luận.
Mai Hạnh đầu hàng và phủi tay: "Ông ấy hay nói khoác chứ không bao giờ nói xạo."
Mai Hạnh đảo mắt một lượt theo kiểu Panorama để chắc chắn rằng cả bọn đã không bỏ sót vị trí nào trên cách giá sách. Nhưng rồi cậu dừng lại ở một điểm, phía trên hàng thứ ba của giá sách đánh số B2, ngăn sách choán bởi một dãy tờ Độc Lập của Đảng Dân Chủ, ngừng in từ năm 1988, đóng quyển và đang nuôi mọt.
"Kia có một ô trống." – Mai Hạnh nói – "Chắc một chồng sách nào đó đã bị bán đi".
Thức trỏ ngón cái về phía cửa ra vào: "Hỏi con bé kia xem".
Thức nói đến người trông cửa hàng, một thiếu nữ đẫy đà mang tiếng là cháu của ông chủ tiệm - nhưng lại không mang họ Quách – được đào tạo gấp rút để trông coi cửa hàng và vẫn giữ nguyên quan niệm rằng về cơ bản việc đi mua đều trải qua các bước như nhau, với giày dép hay với sách cũng vậy. Trong lúc cô gái đinh ninh rằng các vị khách trẻ tuổi đang chọn lựa và ướm thử sản phẩm của cửa hàng thì Thức nhìn xoáy vào mắt cô, đặt một câu hỏi không hề liên quan: "Từ sáng đến giờ bán được nguyên bộ nào chưa em?"
"Chưa ạ." – Hơi bất ngờ nhưng cô gái nhanh chóng nở nụ cười tươi thật tươi – "Cửa hàng hầu như chỉ bán lẻ".
"Không có khách sộp nào tiêu tiền triệu hả bé?" – Thức nặn ra một nụ cười đáp trả.
"Sắp có rồi anh ạ".
"Ai cơ?".
"Em không biết. Có lẽ là các anh chăng." – Cô gái nghiêng nghiêng đầu, có lẽ tưởng lầm rằng người đối diện đang ghẹo mình.
Thức thở dài: "Vậy em có biết có cuốn tạp chí nào tên là Quyên không?"
Cô gái gật đầu và làm mặt ba chàng trai giãn nở. "Nhưng cửa hàng bán hết rồi ạ!"
"Bán bao giờ?"
"Lúc trưa nay."
"Cho ai?"
"Em không biết." – Cô gái lặp lại câu nói với y nguyên giọng điệu.
Thức cười đau khổ: "Em thu bao nhiêu tiền vậy?"
"Đấy là hàng ký gửi." – Cô gái nói – "Mấy khoản thanh toán này thì em không được biết, em chỉ làm theo dặn dò của bác em".
"Như vậy chắc ký gửi từ lâu rồi".
"Bốn hôm trước ạ, từ khi bác chưa ngã bệnh".
Thức đong đếm số ngày và gắng kết nối chúng với các sự kiện, cậu thoáng nghĩ rằng phải đẩy sự tưởng tượng lên mức quá đà mới có thể lý giải cho mối quan hệ lờ mờ giữa những gì đã xảy ra. Cô gái nói thêm: "Nhà em không còn Quyên, nhưng có Hoa Học Trò và Mực Tím, anh có thể tìm ở dãy A1".
"Khỏi cần, cảm ơn em." – Thức lịch sự - "Anh chỉ muốn hỏi xem ai đã đến mua mấy quyển sách giời đánh đấy thôi".
"Một bác lớn tuổi ạ." – Hai con ngươi của cô gái bán hàng hướng lên trên trán – "Nhưng em không rõ mặt, vì lúc đó có vài người khách nữa. Bác ấy lại đeo kính râm, đến và ra về bằng Taxi".
Thức quay sang Khanh, chán nản: "Cậu biết gì không, hình như tớ đang hối hận vì mất thời gian vô bổ vào tay Quân béo".
"Tớ đã bảo với cậu rồi mà." – Khanh chép miệng – "Trò chơi sẽ chơi lại ta".
***
"Có phải tất cả mọi thứ anh em ta gây dựng đều chỉ tồn tại nhờ vào túi tiền của Hải Đường?" – Thức nghiêm nghị nhìn Hùng Panô. Chiều đã đổ bóng xế, chút nắng tàn còn lại xuyên qua các cửa kính phai mờ trong văn phòng chỉ đủ khắc họa hai dáng hình đàn ông như vừa đi lạc ra từ một cuốn tiểu thuyết đen theo phong cách Gothic.
"Hải Đường phụ trách đối tác quảng cáo. Cô ấy làm tốt công việc của mình, giống như chúng ta vậy." – Hùng Panô nhún vai, thản nhiên như một ông trùm.
"Cậu không cần nhắc lại đâu." – Thức giữ nguyên vẻ lạnh lùng – "Tớ vừa may mắn được biết là Hải Đường chỉ quảng cáo cho chính cô ấy thôi".
Lần đầu tiên Hùng Panô bỗng thấy Thức giống một thám tử thực sự mà không cần diễn. Thậm chí còn có thần thái một ngài thanh tra trẻ tuổi ngoài đời thực, chứ không phải trong những ví von bông lơn của cậu ta.
Thức tiếp lời, với giọng trầm: "Cú Vọ chẳng có ý nghĩa gì cả, tất cả hợp đồng quảng cáo của chúng ta chỉ là từ một thằng cha Việt Kiều nửa mùa thèm khát được xơi cô ấy hai lần mỗi tuần".
"Ai nói với cậu thế?"
"Người yêu Hải Đường".
"Cô ấy có người yêu?".
"Nhiều hơn cậu tưởng".
Thức kéo ghế ken két dưới sàn và nặng nề thả mình xuống. Cậu trầm tĩnh gần một phút, tựa như quãng nghỉ khi tạo tác xong một bài thơ chế.
"Cậu biết chuyện này đúng không Hùng?" – Thức nói, thong thả.
Hùng Panô buông mình khỏi ghế dựa, kéo chiếc gạt tàn lại gần, nhưng rồi mới nhận ra là trên tay anh không hề có điếu thuốc nào. Mọi vỏ bao đã nhăn nhúm, mọi vỏ kẹo cũng rỗng tuếch, tựa như tâm trí của anh lúc này: mấy ngày qua vị giác anh chẳng khác nào nàng Emmanuelle khát cuồng.
"Ngay từ đầu khi biết đến Cú Vọ, Hải Đường đã đề nghị tớ." – Hùng Panô vừa nói vừa ậm ừ kềm một cơn ho – "Nhưng cô ấy không nói gì thêm. Chỉ dặn là cô ấy sẽ phụ trách kéo quảng cáo cho website nếu như ta xây dựng được nội dung cứng".
"Trước đó Cú Vọ không kiếm được đồng nào?"
"Có. Một chút..." – Hùng Panô chép miệng – "Từ hội Cổ động viên đội Liverpool. Từ đó tớ mới biết Hải Đường".
"Sao cậu không nói sớm?"
"Nói sớm cái gì?"
"Rằng ta đếch có cái gì cả. Thay vào đó chỉ toàn hứa hẹn." – Thức nâng tông giọng.
"Tớ có nói sai gì đâu?" – Hùng Panô cười cầu hòa – "Cú Vọ có tiềm năng vì nhân lực. Tất cả các cậu đều có năng lực tuyệt vời trong nghề này, những chuyên gia trong lĩnh vực hóng tin xào bài, những nhà chỉ đạo võ thuật kiêm âm thanh lồng tiếng cho bộ phim của chữ nghĩa".
"Phải rồi." – Thức cụp mắt – "Những cống hiến không ngừng nghỉ cho sự nghiệp đào mỏ thằng Việt Kiều nửa mùa".
"Cậu có vấn đề gì thế?" – Hùng Panô có phần bực dọc – "Cú Vọ đã có thu nhập ổn định trong gần một năm. Không có chất lượng thì chẳng có ma nào đầu tư cả, kể cả nhóm mình có Sharon Stone[1], chứ đừng nói Hải Đường".
"Quan điểm của cậu thôi".
Sau cùng, trưởng nhóm Cú Vọ thở dài: "Tớ muốn mọi người cùng nhau xây dựng một ngôi nhà. Nhưng phải có vật liệu, có tiền. Tiền có thể đến theo cách nào đó. Và ở tuổi này, tớ chỉ đủ thời gian quan tâm đến công đoạn sau đó thôi".
"Tiền. Tớ biết, nó là Đức Ông ở đây. Vì tiền mà ta gật đầu với vụ Quyên đúng không? Một cái vụ mà thằng Mai Hạnh còn không đo được khả năng tìm được hay không." – Thức phì ra trong miệng – "Tớ không rõ Hải Đường có ý tưởng gì. Nhưng về cái chuyện cùng xây nhà, tớ cũng hy vọng nhiều chẳng kém gì cậu. Thậm chí tớ còn chửi bọn sinh viên trong trường là sống thụ động, biếng nhác, không chịu ngoi ra ngoài kiếm tiền của thiên hạ...À ừ, cậu biết đấy".
Rồi Thức đứng dậy, khoát tay chào người bạn, lững thững đi ra ngoài. Cậu tiện với tay bật công tắc trong phòng, bóng huỳnh quang chập choạng ở hai đầu, kêu rè rè như bị xuyễn.
"Chúng ta vừa nhận được thêm 200USD, có lẽ do Thu Hà chuyển đến." – Hùng Panô nói với theo Thức.
Phớt lờ thông tin, khi đến thềm cửa xỏ giày, Thức ngoái lại: "Tớ có cảm giác Cú Vọ đang giống như phiên bản kiếp sau của Quyên. Chúng ta sắp ra đến số thứ ba mươi hai, số cuối".
Đèn vụt lên sáng bừng.
**
Thức chưa nhắm mắt được, dù là một đêm hè mát mẻ hiếm hoi, đến mức không cần dùng quạt kiếc gì cả. Nhưng Thức cũng không muốn tắt quạt, vì cái im lặng lại càng kích thích tâm trí trở nên ồn ào hơn để khỏa lấp đi.
Người ta nói có hai việc khó khăn nhất trong ngày: một là phải thức dậy và hai là phải đi ngủ.
Một bộ óc thông minh cũng tựa như một gã đàn ông mê túy tửu ca đàn, khi đã nhập cuộc là không muốn dừng lại.
Sau tất cả mọi sự việc, lắng xuống cùng Thức chỉ còn vài ba nhân ảnh: Hải Đường và những người đàn ông. Những người đàn ông xa lạ với những miệng môi xấu xí, những tay chân lông lá và điệu cười đàng điếm nham nhở như quân Phăng teo – và thảy thảy những thứ dị hợm đó đã chạm lên má hồng nàng, cắn lên vai thơm nàng, gỡ bỏ quần áo nàng, túm lấy tóc suôn nàng như đang nghịch ngợm một con búp bê tan nát. Một bực bội tỏa lan khắp người dựng Thức bật ngồi dậy. Nếu biết Hải Đường ở đâu, xa thế nào cậu cũng đến tìm và truy hỏi bằng được, có lẽ cuối cùng cậu cũng đã nhận ra cốt lõi về mặt logic rằng Hải Đường là người nắm chìa khóa cho mọi thắc mắc trong đầu Thức lúc này.
Mặc dù còn khuyết thiếu nhiều dữ kiện, nhưng xét về lý, Hải Đường có ẩn tình riêng khi tham gia làm việc với Cú Vọ. Bởi lẽ chưa thể nghĩ ra bất cứ lý do nghe xuôi tai nào để cô quăng tiền của "bồ nhí" vào một dự án chỉ có tính khả thi trên miệng Hùng Panô. Và ngẫm đến đó, Thức dịu lòng hơn một chút.
Cậu lại nằm vật xuống gối, quay về phía góc tường. Trí não của Thức không phòng thủ nữa, để mặc cho những hình ảnh, những tư lự cứ thế sôi tràn. Cậu nghĩ đến Tưởng Như trong một liên tưởng giữa những đàn bà. Cậu nghĩ đến những người tình đáng tuổi chị nhưng trong lành hơn các cô bạn trẻ đương thời. Cậu thoáng nhớ đến những niềm vui thưở học đường, đến cái hình ảnh ngày xưa của cậu cũng mọt sách và vĩ cuồng chẳng khác gì Khanh Stein bây giờ. Và nữa, những năm tháng theo đuổi dự án Cú Vọ - đang có nguy cơ trở thành kỷ niệm thời sinh viên. Cậu nhớ đến cả Bệnh Viện Stonehearst, những con mụ môi đỏ chót và khuôn mặt thiếu nét đến mức một nốt ruồi nhỏ nhất còn đáng nhớ hơn. Cậu mường tượng ra những khó khăn sắp tới và những hoài bão cất tủ lâu rồi không ngó vào. Rồi hình ảnh cuối cùng là bến cảng Hải Phòng thơ mộng, những trận bóng ở vườn hoa Quang Trung... trước khi chìm vào giấc ngủ muộn.
Sáng hôm sau Thức đến Văn phòng rất sớm, khi Hùng Panô còn chưa cất bàn chải đánh răng. Cậu toan bật mạng Internet để lùng những thứ hay ho về vụ kiện tụng đòi phần quà hơn một chục tỷ giữa một đại gia trẻ tuổi tác giả của một tạp bút về sự hào phóng và cô á hậu đã không còn nhớ nổi lần cuối cùng lắc mông kiêu hãnh là khi nào sau bằng ấy tháng năm tạm giam. Tuy nhiên, Thức chợt nhận ra Hùng Panô sẽ thắc mắc tại sao cậu lại hào hứng một cách bất thường như vậy. Và thể nào anh này cũng quy chuyện đó thành một bốc đồng nhất thời của tuổi trẻ, hay cái gì đó kiểu vậy. Cậu đốt một điếu Mond mua từ cô bạn cũ đã lấy chồng ngay sau khi tốt nghiệp, và của đáng tội, lại là một bao Mond nhái. Thức quyết định pha trà, rồi đi về phía kệ sách gỡ một cuốn ngay cạnh bức tranh vẽ của Hải Đường. Không phải là một quyển sách kể về các nhân chứng bướng bỉnh và dấu vân tay trên cán dao. Chữ nghĩa là một bài thể dục cần phải đưa ngay vào giáo trình thể chất chính thức. Buổi sáng của Thức đi rất chậm vòng quanh con đường văn bản, những nét ngang của chữ t, những dấu chấm của chữ i, những nét hất lên ở đuôi chữ m ánh lên dìu dịu trong nền trắng tơ lụa, kết đọng mọi tinh khôi của ban mai trong trẻo. Thức rất mê tác giả Jacques Dournes và những miêu tả tuyệt vời của ông về những vương quốc nhỏ bé của Vua Nước và Vua Lửa, cách xa khu vực Hán Hóa nhưng vẫn phải chịu cái nhìn man di luận của triều Nguyễn, kèm theo đó là một hiểu nhầm hài hước khi tiểu quốc Jorai này không hề có chung một "cấu hình" chính thể như kiểu Thiên triều. Những hạch sách triều cống của nhà Nguyễn gửi về phía di quốc đó khác gì cố ý cài một phần mềm Android vào hệ điều hành iOS. Ông Jacques Dournes mới chính là một thám tử đại tài. Thức đánh giá chuyện giữa ông ta và các văn bản thu được từ các cuộc điền dã và kho tư liệu văn khố chắc chắn là hơn tầm so với chuyện giữa Hercules Poirot và mười hai nhát dao bí ẩn đâm vào Samuel Rachett[2].
Thức dừng trang sách ở trang chi chít các sơ đồ khó hiểu khái quát các truyện kể huyền thoại tộc người Bana. Cậu liếc nhìn Hùng Panô trong khi người trưởng nhóm ngồi xuống salon và rót trà. Cậu định nói với Hùng rằng cậu đã cố rũ bỏ mấy chuyện lằng nhằng đã qua ra khỏi tâm hồn và đã cố thanh lọc đầu óc. Có lẽ bây giờ Thức đã bắt đầu thành công. Cậu cũng muốn bày tỏ với Hùng rằng kiểu gì Hải Đường cũng quay trở lại và bà cô già sẽ vênh váo khẳng định rằng tất cả mọi chuyện chỉ giống như những trò đùa hơi thái quá trong phòng thi. Thậm chí Thức sẵn lòng triết lý rằng mọi thứ trên đời đều có thể chấp nhận được và nếu có gì đó trục trặc thì hoàn toàn sửa được chỉ với một phím backspace.
Nhưng Hùng Panô mới là người lên tiếng trước.
"Tối hôm qua tớ nhận được cuộc gọi từ số điện thoại của Thu Hà".
Thức chưng hửng.
"Bà ấy bảo sao? Cậu có hỏi gì về..."
"Không phải là Thu Hà, mà là giọng một người đàn ông. Giọng miền Nam".
Thông tin đẩy lùi khỏi đầu Thức mọi dự định ngôn ngữ trước đó.
"Giọng của ai?"
"Người thân của Thu Hà. Người đó tự xưng danh thế".
"Anh ta hay ông ta bảo gì?"
"Ông ta nói rất ngắn gọn là biết chuyện làm ăn giữa Cú Vọ và Thu Hà. Ông ta đề nghị, theo một kiểu lịch sự rởm không giống người Nam bộ cho lắm, bảo sắp xếp một cuộc hẹn trò chuyện vào chiều nay".
"Có thế thôi à?"
Hùng Panô ngó vào mắt Thức: "Tớ có cái này muốn hỏi cậu, thám tử ạ. Theo cậu thì bằng cách nào một người nào đó lại dùng số điện thoại của một người khác để liên lạc?"
"Dễ thôi, ông này lấy điện thoại của người kia, tra danh bạ và bấm call".
"Không. Khi tớ hỏi lại người này bảo nếu gặp gỡ được thì cứ gọi vào số này"
Thức chép miệng: "Nếu như thế thì chỉ có hai trường hợp. Một là số điện thoại hoặc cả cái máy đó đã thuộc về người đàn ông kia. Có thể do nhượng lại. Trường hợp thứ hai là..." – Thức bỗng cảm thấy hơi tanh trong miệng – "...Từ trước đến giờ Thu Hà dùng số điện thoại của người khác. Và sau đó người này lấy lại số điện thoại bằng cách báo mất sim".
Hùng Panô suy nghĩ trong năm giây rồi nói "Tớ nghĩ là Thu Hà đã ra nước ngoài và nhờ ai đó đến nói chuyện về vụ của mình".
Thức xoa cằm: "Thế thì hơi lạ. Bà Thu Hà này lúc nào cũng làm việc trực tiếp". Rồi cậu phẩy tay như đuổi một con nhặng: "Mà thôi, ai cũng thế thôi".
"Thế ta có nên đi không?"
"Chẳng có lý do gì không gặp".
Thức trả lại cuốn sách vừa đọc về trên giá, thoáng nghĩ gì đó, rồi giơ ngón tay ngoắc ngoắc Hùng: "Mà này, không phải là do tớ đọc nhiều truyện và xem nhiều phim đâu. Nhưng chiều nay hẹn thì nên đủ bốn thằng tụi mình cùng đến. Nếu có tiền đưa thêm thì không nhận. Nếu hỏi gì chi tiết thì bảo không biết. Nếu đề nghị thêm gì thì từ chối ngay từ trước khi họ ngắt câu. Bây giờ tớ muốn chấm hết cái phi vụ ngớ ngẩn này càng nhanh càng tốt".
***
Đã ba giờ bốn mươi lăm phút chiều không thấy người hẹn đến, Thức bắt đầu nghĩ rằng cả nhóm lại có thêm một buổi trà suông nước nhạt nữa mà chẳng giải quyết được việc gì. Cậu lại càng bực mình hơn khi nhìn thấy Mai Hạnh và Khanh Stein hoàn toàn bình thản, im lặng, không than phiền lấy một tiếng, cũng như không đặt câu hỏi nào để cùng thảo luận.
Họ đang ngồi ở một quán cafe ven một con sông đen ngòm, đối diện một bãi sửa xe với hàng tấn phế liệu ô tô vứt đi. Thứ duy nhất ở để ngắm ở đây, ngoài màn hình điện thoại, là giàn hoa thiên lý giả, tạo cảm chút nắng nhạt nhỏ xuống qua đó cũng là giả nốt.
Không thể suy đoán ra người đang trên đường đến đây là ai, trong vai trò nào, vì thế Thức đành chơi trò tưởng tượng. Là người miền Nam thì có lẽ là một bằng hữu, một cấp dưới hay một thân nhân của Thu Hà. Cậu không hy vọng đó là một gã nói lắp, quá hiền lành và trong sáng giống như hầu hết mọi người phương xa đến với thành phố này. Nhưng cũng không nên là một tay cận thị nào đó ưa chuyện, nói quá nhiều hoặc hỏi quá nhiều.
Có thể là người yêu của Thu Hà chăng? Người đàn bà này Thức chưa gặp trực tiếp bao giờ, nhưng qua lời kể thì chắc hẳn là một mỹ nhân trung tuổi. Và nếu một kẻ ít thể hiện ham muốn như Hùng Panô còn không tiếc lời khen thì có lẽ cô ta vẫn còn xuân muộn, da thịt chưa bị rẻ rúng đi là bao. Khả năng có người yêu là không dưới hai mươi phần trăm. Đến đây, Thức thoáng nghĩ đến Quân Béo – kẻ rình rập, người yêu của Hải Đường.
"Tớ chỉ thấy lạ..." – Bây giờ Mai Hạnh mới lên tiếng – "...là tại sao chị Thu Hà không nhắn trước qua hòm thư Email như mọi lần".
"Điều này lạ từ lâu rồi, từ hồi gọi điện không thấy nghe máy." – Hùng chậc lưỡi.
"Còn phụ thuộc vào việc ai là người đang đến" – Thức nói – "Không chắc là cùng phe với Thu Hà".
Trong lúc Thức đang tự ngẫm lại câu nói của mình, một dáng người quen thuộc từ lối mòn bên kia đường, băng qua bụi khói hoe vàng từ xưởng chữa xe, thong thả tiến đến từ phía sau lưng. Chỉ đến khi còn cách bàn tròn của bốn người bạn vài thước, Hùng Panô mới nghe thấy tiếng bước chân. Anh ngước nhìn lên với vẻ ngạc nhiên thấy rõ đồng thời ra hiệu cho Khanh và Thức.
Ngoái lại đằng sau, những gì thu vào mắt Thức lừng lững như một bức chân dung ngược sáng, nhưng vẫn đủ rõ ràng, minh tỏ dưới làn nắng nhớp nhoáng, rung rinh xuyên qua giàn thiên lý bằng nhựa dẻo. Chiếc áo sơ mi khoác kiểu cách quân đội. Hàng râu kẽm. Vết bớt trên gò má. Bóng người cao lớn. Không lẫn vào đâu được! Và còn cả đôi mắt của kẻ đi săn, như bê nguyên xi từ buổi trưa Boundaries Space hôm đó.
Những hình ảnh bung nở, dội đập trong ký ức của Thức và trong khoảnh khắc, cậu cảm thấy chính mình mới đang là thủ phạm đang phải đối diện với vị thám tử kỳ tài.
[1]Sharon Stone (sinh 1958, Mỹ): nữ minh tinh màn bạc Mỹ những năm 80 – 90.
[2]Một trong những vụ án nổi tiếng nhất trong sự nghiệp sáng tác của Nữ hoàng trinh thám Agatha Christie (1890-1976)
Nhận xét
Đăng nhận xét