Văn phòng Cú Vọ uể oải đón nắng sau chuỗi ngày chịu trận với mưa phùn. Một tiếng chuông cửa đanh đót. Không phải, là một tiếng chuông kép. Kiểu bấm chuông theo nhịp 4/4, một phách mạnh ba phách nhẹ, như muốn lôi cổ người trong nhà ra ngoài.
Hùng Panô giật mình. Hình ảnh đầu tiên nảy lên trong đầu anh là mụ Hoa béo. Bây giờ thì mụ đã hết kiên nhẫn với anh, có lẽ cũng đã gỡ bỏ hết hình ảnh tốt đẹp của anh trong buổi ban đầu ký hợp đồng, theo cách người ta xóa Cache điện thoại. Còn anh cũng đã chán ngấy mụ như thể chối bỏ một quá khứ lố bịch. Nhưng mụ có quyền bấm chuông như thế: mụ là chủ nhà.
Nhưng nỗi sợ hãi của Hùng không hiện thân, thay vào đó người đứng sau cửa - một thanh niên trong chiếc áo khoác Chicago thùng thình, tóc mai tatoo (xăm) hình xoáy ốc ngược chiều kim đồng hồ, xỏ khuyên tai đen bóng. Đó là Thức. Hùng ăn mừng bằng một cú lườm.
"Xin chào các thiên thần sa ngã." - Thức bật ngón tay, và liếc Hùng - "Tưởng mụ Hoa hả? Đã hết tháng đâu".
Hai cảm giác có phần trái nhau biểu hiện trên khuôn mặt Khanh và Mai Hạnh khi thấy Thức.
"Bấm chuông inh ỏi vậy cha nội." - Khanh tặc lưỡi, không nhìn về phía Thức.
"Nghệ thuật thể nghiệm thôi mà." - Thức hít một hơi dài thả mình xuống chiếc salon màu bạc, xoa tay vào thành ghế - "Hôm qua tớ có dự một buổi nghệ thuật thể nghiệm. Những trải nghiệm của nghệ sỹ Mộc gì đó đưa ra hướng đến những bọn chỉ thích tin vào nghĩa bóng của mọi sự trên đời. Kiểu như là…"
Và cậu đảo mắt nhìn quanh
"..Hải Đường không đến à?"
"Dạo này rất hay đến, hôm nay thì không. Hoặc chưa." - Giọng của Hùng, rất nhẹ. Anh thoáng nghĩ đến Hải Đường, tiếng đồng hồ hiếm hoi được nhìn thấy bóng dáng thướt tha của cô quanh bếp trong quá trình nấu món miến gà.
"Tớ có rủ Hải Đường đi. Nhưng bà cô đó đang thích làm gái chính chuyên. Không hút hít, không nghệ thuật. Nhưng tôi biết hết. Bà cô không bỏ lỡ một buổi chiếu phim nào ở L’espace".
"Cái trò nghệ thuật thể nghiệm của cậu..." - Khanh bình phẩm - "Bọn tớ vẫn thường làm hồi bé, thậm chí nhà nào bấm chuông cũng có chó dữ..."
"Tớ chỉ thích bấm chuông nhà nào có sói già cô độc thôi."- Thức nằm vắt chân lên salon, khẽ xoay người sang Hùng – "Bây giờ chuông cửa chỉ mang đến may mắn thôi ông anh công nhận không? Tỉ dụ như hôm qua một người đàn bà lạ mặt xuất hiện và chẳng nói chẳng rằng đưa cho cậu ba mươi triệu".
"Chỉ có 800 USD thôi." - Hùng Panô đính chính – "Với cả cũng không phải chẳng nói chẳng rằng đâu".
"Nghe đâu lúc Milady de Winter[1]đó đến chơi, cậu đang làm “Thần Dược Tiên Sinh”, một vai chính diện?" - Thức rung đùi.
Sáng nay Hạnh đã đến tòa soạn từ rất sớm. Cậu không thuộc tuýp đàn ông nhanh nhẹn, đúng giờ, chỉ trừ với nhóm Cú Vọ - những người mà Hạnh sẵn sàng cống hiến như một cộng sự trung thành. Cậu mất hàng giờ vật lộn với cái tủ để tìm ra cuốn Quyên duy nhất mà Hạnh sở hữu tại thời điểm này. Cuốn tạp chí đã mất bìa và vài trang cuối, nhưng nó là số đầu tiên. Những dòng tâm tình của một nữ sinh ghi lộn xộn trong cuốn sách, cộng với một thiệp cưới năm 1997, in đơn giản với nền trắng, mực xanh lam, không có tay gấp đã làm Hạnh chú ý và giữ nó lại.
Bây giờ cuốn tạp chí đang nằm trên bàn, và Hùng Panô dán mắt vào nó. Chính Hùng xác nhận với bản thân rằng óc tò mò của anh hoạt động nhiều hơn là trí thông minh. Thứ nhất vì anh không có nhiều thứ đó so với Khanh và Thức. Thứ hai, anh đã lười đi nhiều kể từ ngày chơi với Thần Dược.
"Cô ấy là một nhà sưu tập, hoặc một cái gì đó đại loại thế. Kiểu như lão Sâm ở đường Láng ấy. Quả thật tôi cũng chưa nghe tên cái tạp chí này bao giờ." - Hùng panô nói, mặc dù rất nghiêm túc, nhưng gần như anh đang ngáp – "Mà cũng phải thôi, của hiếm mới là thứ cần bỏ tiền để săn".
"Thế thì không phải là Milady de Winter. Mà là Mae Sullivan[2]. Trong tiểu thuyết của Cruisie, người phụ nữ sexy tìm đến văn phòng thám tử và đề nghị một thương vụ béo bở. Tay thám tử đó cũng ngáo như nhà anh đấy Hùng Panô".
"Tiểu thuyết của cậu có chỉ chỗ tìm ra cuốn tạp chí cũ nào không?" - Hùng gãi mũi.
"Không." - Thức bật dậy – "Nhưng có một vụ hôn nhau. Nó lại ngoặt sang hướng tiểu thuyết lãng mạn".
Hạnh đã từng đọc cuốn sách đó trong những ngày nằm ốm. Cậu nói với Hải Đường rằng đó là cuốn cuối cùng khiến Hạnh nhớ ra là anh đã qua tuổi thích tiểu thuyết lãng mạn. Cậu đã nối gót Trần Vũ La Lan. Nhưng giờ đây khi ngoái nhìn về cái thế giới đó, khuôn mặt cậu thấy lại là Thức. Cậu tự hỏi làm sao Thức có thể sống với những thứ sách vở điềm đạm, trong khi gã luôn trông giống một tay chơi trống mới tái nghiện thuốc lá. Nhưng Hạnh cũng có ngay câu trả lời cho mình, cũng có thể Thức giống như Hạnh trong âm nhạc. Thức cũng chia sẻ niềm mê với những Minh Thuận Nhật Hào, Toni Braxton, No Doubt như một người đã trung tuổi với niềm vui cố định. Khi đó Hạnh kết luận rằng trong Thức có một phần con người mình, nhưng dưới dạng một bản remix.
Thức ngồi nghiêm chỉnh trở lại, chống tay vào đầu gối:
"Các đồng minh còn nhớ vào ngày chúng ta lập nhóm Cú Vọ, đại gia Minh Hải của nhóm Thần Sáng, cái gã chuyên sơ vin và đòi cải cách giáo dục đã trợ giúp host và tên miền không?"
"Sau đó thì tụi mình làm fanpage theo phong cách lá cải câu view, và lão đã đầy thất vọng bay vào Đà Nẵng". - Khanh chép miệng.
"Tớ không nói chuyện đó." - Thức gãi gãi trán – "Tại lão không hiểu. Với lại sở thích của lão là thất vọng với xã hội rồi. Tôi ước lão gặp Rosseau để lão thất vọng luôn thể. Nữ sinh tìm đến lão là vì lão đẹp mã đấy chứ không phải vì lão sẽ khai sáng cho những đầu óc tăm tối đấy. Hồi đó tiền máy chủ và tên miền là một triệu hai trăm năm mươi nghìn. Chúng ta đã nhậu với lão bốn buổi và trò chuyện liên miên về Thiền với chả Mật Tông để nhận lấy số tiền tài trợ đó".
"Ý cậu là lần này tiền tự dưng đến dễ dàng phải không?"- Hùng Panô hiểu ra.
"Không hẳn. Tớ chỉ thấy vụ này thú vị đến quá mức. Ở đất Hà Nội này tiền thường được tiêu dè dặt vào những mục đích vô cùng dễ hiểu. Nếu có là dân chơi sách, thì cử chỉ hào phóng nhất cũng chỉ là đặt cọc thôi".
Hùng panô trầm ngâm, và Hạnh thì im lặng. Cậu luôn thấy mình đang nhìn Thức từ phía xa.
"Chẳng có gì khó hiểu." - Khanh lên tiếng – "Cậu không biết là vì đam mê người ta sẵn sàng làm những thứ điên rồ hơn. Nếu tớ thích một cái áo sơ mi bản giới hạn của nhà sản xuất, tớ sẵn sàng dốc hết tiền tiết kiệm cho nó".
"Tớ tưởng Khanh Stein nhà ta không bao giờ thích sơ mi." - Thức cười nham hiểm nhìn vào chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ và thùng thình của Khanh. Đối với thói quen trình bày những lý luận luôn đúng và không có gì mới của Khanh, Thức thích chặn nó lại bằng cách chọc vào tự ái của bạn mình. Cậu biết tự ái của Khanh lớn, nhưng rất ngắn. – "Vấn đề tớ muốn nói không phải là điên rồ, mà là sự ngu ngốc. Đầu tư vào một chỗ mà không thể khẳng định được độ tin cậy hay hiệu quả, tớ mới chỉ thấy có Mai Hạnh. Nhưng ít ra Mai Hạnh không rót một lúc vài trăm đô la".
"Hạnh sưu tầm đồ gì cũng luôn có tham khảo. Nó là chuyên gia đấy, chí ít cũng là thợ săn." - Hùng panô lên tiếng.
"Tớ biết những vụ mất tiền của Hạnh với lão Sâm Đường Láng. Lão là con quái đấy." - Thức nháy mắt sang Hạnh.
"Quay lại với vấn đề, bây giờ Hạnh đã không còn giữ những quyển tạp chí ấy nữa." - Hùng hắng giọng – "Ngoài mấy thông tin cơ bản Hạnh biết về nó, gần như đối tượng nằm trong sương mù. Mà chính bà Thu Hà cũng nói rằng đã từng sục sạo ở Hà Nội cách đây hai năm nhưng về tay trắng. Tôi cũng tin vào độ khó của vụ này, tôi đã từng tìm bộ truyện Conan bản đầu tiên, in chung với Mười Hai Con Giáp nhưng thất bại".
"Sách cứ in ra ngày một nhiều và gánh nặng trên vai chúng ta ngày càng chồng chất."- Khanh trầm ngâm – "Bây giờ ra nhà sách mà xem, quyển nào cũng hay cả. Nhà xuất bản chỉ thiếu điều in chữ mua đi vào bìa sau".
"Thế thì bọn làm marketing chúng ta thất nghiệp cả lũ." - Thức cười khẩy – "Nhưng mà tự bao giờ sếp Hùng có ý định làm trưởng đội cảnh sát điều tra vậy?"
"Tớ không phải nhân vật trong đám sách ly kỳ của cậu."- Hùng thở một làn khói thuốc tưởng tượng – "Tớ chỉ quan tâm xem là tụi mình làm gì với 800 USD từ trên trời kia thôi".
Một khoảng ngừng căng thẳng bao quanh cuộc họp với chủ đề hiếm có của bốn chàng trai. Hạnh, đứng trong miền im lặng bấy lâu, giờ mới lên tiếng:
"Hồi viết bài này tớ có sáu số tạp chí này, tình cờ mua được ở Chợ Tạp Chí. Nó viết rất nhiều thứ về nhạc trẻ cuối những năm 90, hình như tố cả bài Lá buồn dạ khúc đạo nhạc. Sau bài viết đó có người liên lạc nhờ tớ nhượng lại bộ Thế giới Mới kèm luôn cả Quyên. Tớ đồng ý và chuyển chúng qua chỗ lão Sâm."
Thức ngỡ ngàng nhìn Hạnh:
"Nghĩa là không phải chỉ có madame[3]Thu Hà là người duy nhất quan tâm. Tôi nghi trong tạp chí này giấu bản đồ kho báu. Kiểu như ghép lại từng trang của mỗi cuốn, hoặc một loại mã chuỗi cần có giải thuật nghiêm ngặt mới phá được. Rồi giải thuật lại nằm trong bảo vật nào đó ở Hà Nội này...Vân vân, giống như Lộc Đỉnh Ký ấy".
"Ở đất nước này hiếm có mảnh đất nào không có vết cuốc." - Khanh gẩy gọng kính – "Nghĩa trang còn chật, chôn kho báu ở đâu?"
"Thằng Mai Hạnh phải bán Thế Giới Mới cho cậu mới phải."- Thức búng ngón tay – "Cậu luôn nhìn đời bằng cái kính cũ. Có đến hàng triệu thứ để khai phá trên cái thế giới bé tí tẹonày. Báu vật có thể đi đi lại lại hằng ngày trước mặt cậu".
Hùng chép miệng: "Nói vậy ý của Khanh là tạp chí này đã trở nên hot với một số người nào đó sau bài viết đấy của Hạnh".
"Hoặc là nó vốn khá hot nhưng ít người đọc bài của tớ."- Hạnh tìm một khoảng tối trong căn hộ, nhìn chăm chăm vào nó – "Nói thực tớ không quá rành chuyện sưu tập, càng không biết lắm về những kiểu tạp chí cũ. Đừng khen tớ là dân chuyên. Tớ chỉ sưu tập nhiều những thứ tớ thích. Giống như chụp ảnh nhiều trên facebook thì chỉ là chụp ảnh nhiều, chứ không thành người đẹp được".
"Cái này mất bìa nên không bán hả?" - Khanh chỉ tay vào cuốn tạp chí trên bàn.
"Một phần là vậy." - Giọng của Hạnh, hơi gấp gáp – "Chủ yếu là vì có nhiều thủ bút của chủ cũ. Nhiều thứ hay ho kẹp và bỏ quên trong đó. Với cả nó là số đầu tiên, còn nguyên nhiệt huyết ban sơ, mất vài trang nhưng vẫn dày hơn 5 số còn lại tớ có".
Thức quan sát cuốn tạp chí mất bìa. Giấy cũ, ròn đi do ẩm ướt, dĩ nhiên. Mực chữ màu tím. Số đầu tiên ra ngày 24–6-1996, Hạ chí. Có lẽ Box thông tin về giấy phép xuất bản, địa chỉ đã mất cùng trang sau cuối.
"Tớ tưởng người ta chỉ mê thủ bút tác giả?" - Thức hất hàm sang Hạnh
"Với đa số thôi." - Hạnh nói – "Mỗi quyến sách có số phận của riêng nó, đặc biệt là tạp chí. Nếu còn sống, tức là không bị rách hoàn toàn ấy, nó đi qua bao nhiêu đời chủ. Tớ không biết diễn tả thế nào, nhưng khi đến tay mình, cậu sẽ cảm thấy rất thú vị. Cậu biết trò ngày xưa của trẻ con thành phố thả bóng bay có đính thư kết bạn không? Nó gần giống thế. Đôi khi người ta ký vào sách vì biết rằng nó sẽ rời xa mình trong nay mai, nhưng ít nhất người ta muốn gửi một thông điệp gì đó cho người chủ tiếp theo..."
Trong số này chỉ có Thức là trẻ con thành phố cùng Hạnh. Cậu là người Hải Phòng. Dẫu cậu không tìm thấy niềm thú vị từ trò thả bóng bay, nhưng cậu đánh giá cao thú vui của kẻ khác, nhất là khi nó xuất phát từ những lý do cậu không bao giờ hiểu được.
"Tớ nghe đâu quan chức địa phương vẫn được tặng những sản phẩm nghiên cứu của Pháp. Mười năm sau, chúng trở nên quý hiếm. Rồi chúng ra đi không rõ lý do, chủ nhân cũng chẳng thèm biết". - Khanh cười cười.
"Người ta mua Thế Giới Mới của cậu bao nhiêu?" - Thức quay sang Hạnh, bất ngờ hỏi
"Ba triệu".
"Ba triệu?" - Ba giọng đồng thanh
"Chính tớ cũng không ngờ. Nhưng dân chơi họ vẫn hay trả tiền cao lắm".
"Cậu có biết ai không?"
"Không. Một người đàn ông gọi qua điện thoại. Thấy có biết hiệu sách của ông Sâm nên tớ bán. Các cậu biết tính tớ rồi đó".
Thức im lặng một vài giây, khẽ chau mày. Nhưng rồi cậu mỉm cười đá mắt sang Hùng:
"Này sếp, ta chuyển qua trò buôn sách sưu tầm có khi lãi hơn đấy. Mà có lẽ vui hơn trò tìm video bọn trẻ trâu nữ đánh nhau, mấy trò nghịch của dân Nhật Bản hay chế ảnh bóc mẽ đội Manchester…"
"Không dễ đâu." - Hùng Panô dựa lưng vào thành ghế, nhìn lơ đãng – "Nếu ta không có khả năng đó ta cũng nói với họ là không có. Tớ không thích ăn tiền bừa bãi, chuyên nghiệp là phải thế. Vả lại tớ phải trả giá vài lần rồi".
Khanh gật gù:
"Tớ cũng nghĩ như vậy. Tụi mình sẽ tiếp tục khảo sát xem. Mà nếu có may mắn kiếm được cho chị ấy vài ba số tạp chí, tớ cũng sẽ tặng lại. Chỉ đơn giản là một vị khách, một niềm vui."
Tâm trí Khanh thoáng hiện khuôn mặt người đàn bà có nét bay bổng trong đôi mắt. Và cả đôi chân thon thả, trắng ngần. Thức bật ngón tay, ngỏ ý tán thành, và phiêu lãng bước ra gần cửa sổ, bàn tay khẽ vuốt lá nhỏ trên những chậu cây vô danh.
"Vậy thì..." - Hùng panô sẵng giọng - "Mai Hạnh giúp bọn này để mắt xem có thông tin gì về tạp chí Quyên hay không. À không, cậu phải đánh giá luôn xem ta có tìm nổi nó không. Chính cậu nói với tớ rằng những tạp chí in ra rồi đình bản nhiều hơn cả số thạc sỹ thất nghiệp. Như vậy nếu không thấy có hy vọng thì ta trả lại số tiền".
Khanh Stein ra về sau buổi họp. Điệu bộ chậm chạp, đôi tay run run lúc khoác áo, kéo khóa cặp trước khi chui vào cái mũ bảo hiểm phiên bản nồi cơm điện khiến Thức phì cười. Cậu gọi đó là sự khổ hạnh đương đại. So với Hùng (70 kg), Thức (61 kg) và Hạnh (58kg) thì Khanh là một tên nhỏ thó chuyên trông coi chìa khóa dự phòng ở Khách sạn Budapest, từ lâu đã không ngó vào gương. Nhưng chẳng hiểu sao nhìn Khanh luôn nặng nề nhất bọn. Lý giải duy nhất, theo Thức là “Cậu ta luôn mang theo hơn một ngàn trang bộ Phê Phán Lý Tính Thuần Túy”. Mặc dù có hôm Hạnh không thấy Khanh mang theo cặp.
Thức khều khều Hạnh, trỏ tay vào áo:
"Áo khoác Chicagô 90 của cậu đây".
"Mua ở đâu thế?" - Hạnh nhìn những con số theo font chữ Bungee Inline in dọc ngang trên chiếc áo chia hai nửa trắng đỏ. – "Đồ này sành điệu Sài Gòn một thời".
"Từ trên trời đấy. Hàng thùng phố Tô Hiệu. Tất nhiên là không đời nào tặng cậu".
Thức cười khì khì. Dù có kiểu ăn nói phô trương và đôi phần bạt mạng như Hải Đường, nhưng trong lĩnh vực trêu chọc, Thức luôn khiến Mai Hạnh thấy dễ chịu hơn.
"Chúng ta sẽ lướt qua cả những hiệu sách ít tên tuổi. Biết đâu trong đám hàng thùng có vàng thau lẫn lộn".
"Tớ thấy vụ này có gì đó không ổn" - Hạnh nói – "Nhất là về số tiền".
"Nhiều thứ không ổn đấy" - Thức nháy mắt – "Mà cậu nhạy hơn hai ông kễnh kia. Tớ luôn nghĩ là những thứ tưởng như chỉ có ở tiểu thuyết đôi lúc vẫn đến. Tất nhiên tớ cho rằng trong số những thứ có thể xảy ra ngoài đời thật, thì truyện cười là nhiều hơn cả, kế đến có thể là Kỹ Nghệ Lấy Tây, Số Đỏ hay Lục Xì. Đời không nhạt nhẽo đâu. Biết đâu ta đang dính vào một kỳ án, ta chỉ là quân tốt trong nước đi này thôi. Ta vừa nhận một đề nghị đen tối và đang có kẻ theo dõi ta đấy".
"Cậu nghĩ thằng nhóc có kiểu đầu El Shaarawy kia đang giả vờ bắn bi để theo dõi động tĩnh trên này à". - Hạnh nhìn ra cửa sổ, hùa theo Thức
"Có thể đấy, trò bắn bi bây giờ hiếm rồi".
Bên ngoài, dưới mớ dây điện chằng chịt, một cái ngõ nhỏ được đánh dấu bằng bức tường sơn vàng. Một quán trà vỉa hè xiêu vẹo với tấm bạt xanh đỏ làm nóc. Ba người thợ xây, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai lệch, ngồi bắt chân chữ ngũ trên ghế. Trông ai cũng buồn bã vô hồn. Trẻ con bắn bi và tranh cãi ỏm tỏi. Chỉ có một gã mặc đồ bụi, áo sơ mi khoác màu xanh quân đội, kính râm, không ngồi trong quán, ngước nhìn lên trên.
"Gã kia nữa". - Thức chỉ tay – "Gã đang tìm cách đặt máy nghe lén cả vùng này".
Cả hai cười phá lên.
Hạnh quay sang dọn đồ, cậu muốn đi lang thang đâu đó, ngồi một chỗ nào đó yên lặng, gần cổng trường Tưởng Như. Nhưng ý định vừa dậy lên, thì mưa lại buông xuống đầy trời. Người đàn bà chủ quán trà đá vội buộc lại tấm bạt. Gã mặc đồ bụi biến đâu mất.
Thức ra khỏi cửa, xỏ giầy, nói với lại:
"Này hai thiên thần sa ngã, nếu Hải Đường có qua, bảo giùm tớ tối nay hẹn ở quán cũ.
"Quán cũ nào cơ?" - Hùng buông mắt khỏi laptop
"Những Đứa Con Của Cá Mập. Cô ấy biết đấy."– Thức nhún vai
Chương 4 - Bệnh viện Stonehearstư
Ngay từ trong những ngày buồn bã nhất thời học cấp hai, Mai Hạnh đã hiểu ra rằng cái đích chỉ là một phần nhỏ của con đường. Nhưng bây giờ ở thời điểm hơn mười năm sau triết lý này đã đầy rẫy trên những trang ngôn tình do các đối thủ của Cú Vọ sản xuất. Lúc đó Hạnh đi xuyên qua cả tháng ba mưa mù bằng những giai điệu thập niên 90 mà đối với cậu là độc nhất, chỉ có thể nghe trong hoài niệm, bằng cách tái tạo lại trong trí nhớ. Và khi tháng tư về, cậu hòa vào trong dòng người bung ra khắp nẻo phố như những đoàn tuần hành đã bị giam kín suốt cả một mùa xuân lạt lẽo – những người mà vừa chào vừa thầm nguyền rủa nắng. Và phố Kim Mã, con đường vào hạ hãnh diện với mông và đùi thiếu nữ, nay bắt đầu lấm tấm màu hoa bằng lăng.
Nhưng không nơi nào có tạp chí Quyên: Chợ Tạp Chí phố Nguyễn Quang Bích, dãy dài những vựa sách u tối ở Mai Dịch, những cửa hiệu màu nước vối xiêu vẹo ven đường ray…
Hạnh đã phát âm gần như tập đọc cái tên đó, Q-U-Y-Ê-N cho các chủ cửa tiệm, để gần như ngầm thông báo rằng tôi chỉ trông vào may mắn, một tiếng “à” từ những người buôn sách – những người mà ít khi thích việc người ta yêu cầu một tựa sách cụ thể. Nhưng không ai biết đến nó. Có thể nó đã đi vào thế giới của sự quên – cái mà bao la gấp gần hai chục lần thế giới hiện tại. Thưở nhỏ trong lúc tập trồng cây, Hạnh đã từng đào được những miếng vỡ của con búp bê, những quả bóng bay màu, những dây nhựa lằng nhằng xanh đỏ chôn dưới đất. Khi lớn lên chẳng bao giờ ta tự hỏi những món đồ chơi xưa cũ đã đi đâu. Hạnh cũng hiểu rằng cậu không hy vọng nhiều vào cuộc tìm kiếm. Nó chỉ để khẳng định chắc chắn rằng đồng đội của cậu sẽ để cho 800 USD được yên. Cậu hài lòng với sự hợp lý đó. Cậu không phải tuýp người thất vọng về những lý do khách quan.
***
Thức đã thay đổi tatoo (hình xăm) bên mai tóc. Từ một hình xoáy vô nghĩa, cậu chuyển sang hình mũi tên vút ra từ cánh cửa mở. Cậu cho rằng nó truyền tải một thông điệp giản dị mang tính phương châm: đạp cửa và lao thẳng vào đời. Thức đã luôn sống như thế. Mặc dù vậy, cái hình xăm tóc kia chưa được tinh xảo lắm, người ta dễ nghĩ rằng đó là ký hiệu của lối thoát hiểm ở tòa nhà Lotte, hay đại loại như thế. Thêm nữa, chất sừng tiết ra hằng ngày gây ra nguy cơ lớn làm lu mờ ý nghĩa ký hiệu học của hình xăm, nên mỗi tuần Thức phải mất công bảo hành một lần.
Tuy vậy không phải nơi nào cũng có thể đạp cửa vào. Có những lối đi và những cánh cửa nằm ở một thế giới khác. Một trong những địa điểm kiểu như thế nằm ngay ở phía Đông Bắc sân trường, khuất sau một hàng bằng lăng và xà cừ cao vút, tưởng như chiếm một phần bầu trời và thời tiết cho riêng mình. Dù sao cũng trông như một miếng băng dính bong ra so với tổng thể khuôn viên trường đại học. Điếu thuốc hãng Mond lập lòe trên tay, Thức tự hỏi tại sao cậu luôn phải canh thời gian để mò đến cái trung tâm thông tin sinh viên mà cậu gọi mỉa mai là bệnh viện Stonehearst[4]kia. Cậu đi như một cuộn len lăn chậm, băng qua những nhóm sinh viên năm nhất túm tụm cạnh các ghế đá đang nghiêm túc tranh cãi những điều huyễn tưởng. Rồi bọn sinh viên khoa văn hóa học của Khanh Stein dường như lúc nào cũng mang gương mặt trẻ em tị nạn. Một vài bóng hình vô danh tha thẩn, lạc lõng ngày ngày qua lại các dãy hành lang, những môi son chói chang, đôi mắt tượng sứ, những nét mặt thủ thế, cử chỉ xua đuổi cứ thế đổi vai nhau tạo nên một bố cục vĩnh hằng trong bức tranh mà điểm sáng duy nhất là những thân thể nhễ nhại về chiều của các em trong đội ca vũ đoàn sinh viên. Thức luôn lên theo lối cầu thang bộ nằm vạ vật lãng quên sau cánh cửa to đùng, không chú thích. Nhưng kiểu di chuyển của Thức trong cái khung cảnh đó không thể gọi là đi: màu tím nhờ nhờ của những bức tường chật hẹp đã cuộn Thức lên như vòi rồng pha bột màu. Khi lên đến tầng thứ bảy, một hành lang dài lạnh lùng đổ về phía xa vô tận. Những cánh cửa im lìm như nhà nguyện, dường như nối nhau dẫn đến nơi quản giáo các thiên thần sa ngã.
Trong những buổi chiều như thế, cái tên Thức nhớ duy nhất là Franz Kafka. Còn cái tên cậu chờ đợi thì chính cậu cũng không rõ. Chỉ biết rằng là một trong những khuôn mặt giống nhau ở Bệnh viện Stonehearst này, những khuôn mặt có hồn vía của những nữ sỹ quan Đức Quốc Xã, tin tưởng tuyệt đối vào màn hình, thiếu niềm tin ở tất cả những thứ khác, nhất là những kẻ trước mặt. Điều đó khiến cho ai đó bước vào căn phòng có cái tên rất giản dị: “Quản lý sinh viên” (Nhưng Thức gọi là Phòng thử nghiệm điều trị tâm thần bằng ghế điện), đều có cảm giác đang mò đến đòi hỏi một thứ vượt quá tư cách. Vì thế họ cố gắng tiết chế câu hỏi, hoặc xin được một cái gì đó để điền vào thì tốt. Điều oái oăm là thường thì luôn có một kẻ vắng mặt trong số những “nữ sỹ quan Đức” ngồi ở đó, tệ hơn, lại luôn là kẻ quan trọng trong một khâu nào đó của quá trình giải quyết các kiến nghị, các đơn phúc khảo các hồ sơ xin học lại, các yêu cầu về thời gian biểu. Nhưng kẻ bước vào văn phòng sẽ không bao giờ biết ai vắng mặt: trình tự có vẻ như là ngẫu nhiên, một trò bốc thăm độc ác.
Một chiều nọ, sau khi Thức đã chắc chắn thuộc hết một chu kỳ những cái tên đã vắng mặt, một khuôn mặt theo kiểu mẹ kế hồi xuân ngẩng lên muộn màng tuyên bố rằng Thức phải đến trong ngày hôm sau. Bởi lẽ vì một lý do hết sức khách quan rằng họ đang phải giải quyết việc xếp lịch thi nhầm cho khóa 27 và tình cờ bỏ sót chừng hơn một trăm cái tên đã nộp học phí, có lẽ do một người tên Kiều Thanh nào đó trong phút giây xao động đã làm trật khớp bánh răng hành chính. Thức đã dụi thuốc ngay mặt bàn và khiến cho dáng hình nặng nề nọ vụt đứng dậy, chống nạnh, hỏi bằng khẩu hình của một cú khạc: “Cậu ở khoa nào?”. Thức nhẹ nhàng trả lời, theo một kiểu khinh bỉ hầu hết chỉ thấy ở phụ nữ: “Tôi đã trả lời câu này suốt ba tuần nay rồi”. Một lực kỳ lạ tựa như một luồng hơi đẩy Thức ra khỏi Stonehearstvới tốc độ nhanh bất ngờ. Cậu gần như trẫm mình xuống cái ống phễu màu tím nhờ nhờ, thoáng nhìn thấy những dãy cầu thang nhỏ hẹp xoắn lại giống hệt hình xăm cũ trên mái tóc của cậu. Nhưng hình xăm giờ đã khác. Ra khỏi cánh cửa, chỉ có mũi tên mà thôi. Một mũi tên đi xuống.
Và rồi gần một tháng sau, một lực khác cũng theo phương mũi tên kể trên làm quyển sách giáo trình photo khổ A4 Landscape bay vào giữa giá để giày ở trụ sở Cú Vọ, ngang qua mặt Mai Hạnh vừa mở cửa. Thức bật tôm từ ghế salon, làm vài động tác phủi áo: “Xong. Mấy cái gạch đầu dòng khốn kiếp”.
“Cậu định làm Đinh Hùng hay Alex Mullen[5]?” – Khanh Stein, từ trong lãnh địa gần cửa ngách của cậu ta, ngước lên nhìn Thức. Và nhắm mắt đọc – “Ta ném bút giẫm lên sầu một buổi…”.
“Cái trò ôn tập này chỉ vài từ khóa là giải quyết gọn.” – Thức thở hắt ra – “Phương pháp ghi nhớ của một gã người Nga”.
“Hoặc là cậu phải nhặt lại quyển giáo trình lên”.
“Yên tâm đi. Tớ còn thủ sẵn một phương pháp hay hơn nữa.” – Thức giơ ngón trỏ - “Một gã người Việt. Ngài có quý danh facebook là Ốc bút, bạn thân của công tử Mai Hạnh đây”.
Mai Hạnh nặng nề trút bỏ balô và lôi máy tính ra ngoài. Cậu hy vọng sẽ tìm thấy trên Tumblr một nguồn cảm hứng giúp cân bằng công việc và lịch ôn thi. Và cả Tưởng Như nữa. Nàng vừa nhắn tin nói rằng tối nay nàng muốn bị dọa ma trong rạp chiếu phim.
“Ốc Bút không phải bạn thân của tớ.” – Hạnh bào chữa – “Chỉ từng cùng nhóm đề tài nghiên cứu thôi”.
“Nó là bạn thân của tất cả những Đoàn viên gặp vấn đề về thi cử.” – Thức tưng tửng – “Một ảo thuật gia trước mặt giám thị”.
“Nó hết phép rồi.” – Mai Hạnh nói – “Hai năm trước nó có thể kháo cả đáp án cho phòng bên. Nhưng kỳ rồi giám thị đã xếp nó riêng một chỗ. Ai cũng biết Ốc Bút là Jack Ma trong kinh doanh phao thi”.
Thức cười khẩy như một lão phù thủy già: “Thằng Ốc Bút tồn tại chính vì những sự cấm đoán giả tạo đó. Cậu có biết vì sao bọn đàn ông hút đủ những thứ độc hại vào người không? Lấy ví dụ là Thần Dược Tiên Sinh đang ngồi kia. Vạn vật đều có chức năng tự nuôi mầm mống bệnh tật trong chính nó. Đó là lý thuyết về sự hài hòa”.
“Tớ nghĩ là cậu nên dẹp ý tưởng nhờ vả thằng Ốc Bút đi thì hay hơn.” – Mai Hạnh lè lưỡi, cậu thoáng nhớ đến cảm giác cô đơn khi là kẻ duy nhất học bài trong cả phòng thi. Và trong khoảng hai chục phút cuối giờ, cậu trở thành một phiên bản của siêu anh hùng Ốc Bút, nhưng thảm hại hơn rất nhiều: cậu hoàn toàn thiếu khả năng kết hợp ăn khớp với tình trạng theo dõi hay buông lỏng của giám thị. Hạnh đã bị trừ hai điểm.
“Ngược lại.” – Thức quả quyết – “Rằng cậu phải đóng vai con sóc đi lạc, luồn qua tất cả những ngõ ngách trên giảng đường, những nơi có bọn chẳng bao giờ nói chuyện với nhau bỗng nhiên túm tụm bàn tán trong một thời khắc huy hoàng của phương pháp thông tin cổ điển là truyền miệng. Cậu cũng phải biết rằng mùa thi là cả một dự án của Ốc Bút, sau suốt một học kỳ dài đánh bạn với những cậu ấm cô chiêu của các thầy cô, những bọn luôn luôn không thể sống thiếu sự ồn ào hoặc là luôn luôn vô cùng cô độc. Nó chỉ chờ đợi cái phường đó tuôn ra những lời kín kẽ, ngọt ngào liên quan đến cái đề thi tiếp theo. Như thế, như thế. Nghĩa là kỳ thi luôn công bằng với tất cả mọi người”.
“Hai lần sự công bằng đó đã trừ cậu ra” – Khanh lạnh lùng nói.
“Nhưng lần thứ ba này thì có Ốc Bút, ngay trong phòng thi.” – Thức chép miệng – “Tớ ưa nó hơn là những khoản chi tiêu ngu ngốc cho giảng viên bộ môn”.
Sau cùng Thức nói: "Mở rộng quan niệm một chút thì ôn thi, thi cũng giống mọi thứ khác chỉ là một trò chơi."
"Tùy cậu nghĩ." - Khanh lắc đầu khe khẽ - "Quyển sách trinh thám duy nhất mà tớ đọc bảo là trò chơi sẽ chơi lại ta nhiều hơn cả ta chơi nó".
Dậy lên một hương thơm lừng từ phía bàn làm việc của Hùng Panô. Anh vừa châm điếu đầu tiên, mệt mỏi kéo chiếc ghế xoay ra ngoài, thoát khỏi vùng lộn xộn của vỏ kẹo, cốc nhựa và bàn phím cáu bẩn.
“Bằng cách nào cũng được, nhảy hay là chui, các cậu phải nhanh chóng thanh toán kỳ thi tốt nghiệp” – Hùng Panô ngồi đung đưa, đồng tử của anh bắt đầu giãn ra sau hơi sâu đầu tiên - “Đợt này lượt view đã giảm trông thấy. Tớ cần những cái đầu đom đóm. Chế một loạt ảnh về Ốc Bút đi, phong nó làm thánh của Phòng thi lẫn cộng đồng mạng đi và kiếm like về đây. Đó mới là thiết thực”.
“Tớ chỉ cần một tháng để xong khóa luận.” – Khanh Stein nói, không rõ vui hay buồn – “Họ đổi đề tài của tớ rồi, bây giờ tớ sẽ khảo sát Ngữ dụng học của thông điệp quảng cáo”.
“Nghe nhảm nhí thật.” – Thức gãi má – “Như kiểu Phong cách văn bản của mặc cả ngoài chợ. Nhưng thế là còn may. Các đồng minh ạ, dị ứng nhất là kiểu đề tài Vai trò của X của Y gì đó trong thời đại mới. Sự thực là chúng ta được ăn bánh mỳ và thịt bò bít tết, nhưng phải đi trồng khoai lang”.
“Chuyện cái đề tài của tớ là do thầy Hải râu đã xin nghỉ.” – Khanh Stein nuối tiếc – “Thầy đã xin nghỉ dạy giữa chừng với lý do không đủ đam mê. Tất nhiên là sau hai mươi mấy năm bộ râu tỏa sáng trên giảng đường, làm vỡ vạc những cái đầu trống rỗng về logic, không ai tin cái lý do đó”.
Thức nuốt nước bọt, tuồng như nhớ ra một kỷ niệm cũ: “Tớ có nghe chuyện đó. Thật đáng tiếc. Bây giờ ông ấy mới hiểu mình hát nhạc Trịnh giữa một cái chợ quê. Mặc dù cái đầu của tớ không ưa lắm những người nhất quyết phải phân chia rành rọt các khái niệm theo gạch đầu dòng mà không thắc mắc về tiêu chí. Vả lại ông ấy muốn được dạy môn Đại cương văn hóa nhiều hơn. Đó là một đệ tử chân chính của Việt Tâm luận. Trong việc kể đi kể lại cái thuyết âm mưu rằng thì là Trê cóc và tranh Đám cưới chuột là những ghi chép sơ khai về bản gốc kinh dịch của người Việt, ông ấy thăng hoa như một nghệ sỹ dương cầm”.
“Nghĩa là thầy không được dạy đúng môn sở trường?” – Mai Hạnh tỏ vẻ khó hiểu trước những thông tin rối rắm của Thức.
“Có thể hiểu như thế.” – Thức gật gù – “Nói đúng hơn là cái môn mà thầy ấy nhận là sở trường. Suy cho cùng vẫn là vấn đề thiếu niềm kiêu hãnh. Thầy bị cướp micro, cướp sân khấu, lạc lõng trong sàn chứng khoán tri thức. Ngay cả bây giờ cũng không có sinh viên nào đủ hiểu biết hoặc đủ ngốc nghếch để hứng thú với chủ đề mà thầy đưa ra”.
“Đối với tớ thầy Hải là một người thầy thực sự.” – Khanh nói, hơi phô ra vẻ ngậm ngùi.
“Ít nhất thì ông ấy hiểu rằng sinh viên phải là con Chip chứ không phải cái USB.” – Thức đồng cảm – “Nhưng tụi sinh viên thì thích tìm nỗi khổ hạnh trong giáo trình hơn. Tuy hơi nhiều chữ nhưng giáo trình là Kinh thánh, nhiều sức mạnh hơn là những ý tưởng đột biến của một ông thầy lập dị”.
Điều đó đang đúng với Mai Hạnh, cậu liếc nhìn ba cuốn dày như viên ngói trong cặp với bùng nhùng những định nghĩa, những hai chấm, những gạch đầu dòng, những văn phong lúc thì trung tính, lúc thì huênh hoang, có lúc lại vòng vo sợ hãi.
“Rồi những chuyện đó cũng thành tầm phào sớm thôi.” – Hùng Panô châm lại điếu thuốc, anh thấy miệng mình như có nhựa cây – “Nếu cần học thuộc cả quyển từ điển để qua bài test, tốt nhất im lặng mà làm điều đó, các thiên thần sa ngã nhé”.
“Tính rẻ cũng phải một đô la cho bản quyền cụm từ Thiên Thần Sa Ngã của tôi.” – Thức cười khì khì
“Nếu không cẩn trọng với thi cử, chỉ có nửa đô la thôi. Vì khi đó cậu chỉ còn làsa ngã”.
Thức nhún vai: “Tớ nghĩ rằng chỉ còn thiếu một chút gì đó nữa là tôi cũng có đầy đủ sự dũng cảm giống như cậu, Hùng Panô ạ. Tớ khinh thị bằng cấp và lũ ảo tưởng, ghét cái bệnh viện Stonehearst, tôi sẽ ra khỏi đó bằng mọi cách”.
Hùng Panô đột ngột dừng ghế xoay, anh nghiêm nghị nhìn Thức: “Đừng, cậu em ạ. Đừng bằng mọi cách”.
***
Thức rời văn phòng ngay sau đó, có lẽ là trên đôi chân sáo. Thức nói sẽ đến BG&BG, một quán café đầy những trò cờ quạt giải trí ven hồ Ngọc Khánh – điểm dừng chân mơ mộng mà hết lần này đến lần khác Thức buông lời rủ rê. Cứ như thể cậu luôn muốn thuyết phục rằng cuộc sống là một vòng lặp miên viễn của cầm tù và tại ngoại, ta hãy tự giải thoát dù ngắn ngủi. Nhưng với Mai Hạnh, nhà tù thực sự của thì hiện tại là những kilogam chữ trong cuốn giáo trình, mà sự tập trung cần thiết để nuốt gọn chúng lại là một trong rất nhiều điểm yếu của Hạnh. Càng đọc, càng như đi vào một thị trấn xa lạ, không có bản đồ trong tay. Hạnh không có một phần bộ óc nhạy bén của Thức hay mẫn tiệp của Khanh Stein. Hải Đường từng nói với cậu rằng điều tồi tệ nhất là tài năng không đủ cho ham muốn. Lẽ nào thế giới này hoàn toàn chỉ dành cho bọn có chất xám… Không, không phải như thế. Luôn luôn có cách nào đó…
“Có cách này cho cậu đây.” – Hùng Panô đến gần từ lúc nào, chìa ra một cây bút bi – “Đọc mỗi phần rồi ghi lại ý chính. Sau đó chép lại thật nắn nót những cái cậu vừa ghi. Cậu biết trò chép phạt mà giáo viên hay áp dụng cho bọn trung học chứ?”.
“Có vài lần.” – Hạnh nhận lấy cây bút – “Tớ sẽ thử xem”.
“Các cậu có thể thoải mái nghỉ việc trong thời gian ôn thi. Đừng bao giờ khinh thường những thứ tất yếu phải làm.” – Hùng khoác hai tay lên thành ghế, nhìn vào khoảng không lơ lửng.
Mai Hạnh không rõ vẻ cương nghị bất chợt của Hùng có phải do cần sa mang lại hay không. Cậu thoáng nghĩ một giây, rồi hỏi: “Hồi đó, điều gì làm cho cậu dũng cảm như vậy? Ý tớ là, à ừm, cứ hiểu thế đi, làm sao mà cậu bỏ học được?”
Hùng Panô lướt mắt nhìn Hạnh, cùng đống giấy tờ, sách vở. Anh khẽ bật cười nghĩ trông cậu ta như một gã đã chạy ngược xuôi hai tháng vì cái sổ đỏ.
“Hồi đó là năm thứ ba, tớ làm việc với nhóm Thần Sáng. Đó là thời kỳ lên ngôi của các nhóm hoạt động xã hội. Thực sự tớ không biết gì nhiều về tôn chỉ của Thần Sáng, tớ không phải là Khanh hay Thức, tớ chỉ làm truyền thông mà thôi. Truyền thông lúc đó khá dễ, tựa như một cái loa. Còn facebook thì giống như quán bia mới mở và những cái loa như thế tha hồ thâu tóm thị hiếu. Bây giờ thì mọi thứ đã khác, chóng mặt. Những xảo thuật thông tin lỗi thời nhanh ghê gớm. Tớ có cảm giác bây giờ chúng ta bị thế giới mạng chơi lại…”
“Cậu có hối tiếc không?” – Giọng của Hạnh có phần bối rối – “Ý tớ là, chuyện học hành”
“Không!” – Hùng Panô hơi rướn người lên – “Tớ chỉ tiếc thời gian. Đến bây giờ tớ thấy không cần tốn quá nhiều năm tháng chỉ để có ngần ấy bài học”.
“Sau đó thì sao? Lúc cậu rời Thần Sáng ấy…”
“Lúc đầu công việc tương đối đơn giản, tớ chỉ việc đăng bài lên facebook, cắt những đoạn hùng hồn nhất để câu kéo. Nhưng chỉ một năm sau nhóm chủ trương nhận ra rằng đám người trên facebook thích hóng chuyện hơn là đọc. Thực ra chính tớ đã cảm thấy và cảnh báo điều này. Thần Sáng buộc phải nuôi thêm những thứ tranh luận huyền bí như chuyện giác ngộ, khoa học luận, phương pháp tư duy đơn tuyến gì đó… Tụi sinh viên đến lớp học của Thần Sáng không phải để học kỹ năng viết, hay thuyết trình, hình như chúng muốn trở thành Ngô Bảo Châu luôn trong ngày mai. Cái chuyện này cũng chẳng rõ là lợi hay hại. Thần Sáng tất nhiên trở nên náo nhiệt hơn những Câu Lạc Bộ khác vừa mới mọc lên. Hầu hết mọi người đều tự hào, trong đó có Minh Hải. Cậu thừa biết cái khuôn mặt của lão rồi, cái mặt không bao giờ có thể khóc được, lúc nào chực cũng tủm tỉm cười kẻ khác. Tớ chỉ làm truyền thông mà thôi. Họ không bao giờ cần truyền thông nữa. Và cũng có ba trong số mười người chủ trương Thần Sáng rút khỏi nhóm vì họ có cảm giác như đang đứng đầu một lũ sinh viên bốc đồng, tìm đến Thần Sáng như tìm đến một nhà xuất bản sách Self-help”.
“Cậu luôn chơi thân với Minh Hải mà?”
“Minh Hải rất tốt. Chính anh ta đem tớ đến với môn nhiếp ảnh. Trừ cái thế giới quan toàn phép đo lường của anh ta. Tớ chỉ nói rằng tớ cảm thấy xa lạ với không khí mới ở Thần Sáng. Lúc đó tớ cũng đã tự kết thúc cái quá trình cày cục đằng đẵng trên giảng đường Học viện Hành chính. Sự rút lui của tớ là có chủ ý và sự chuẩn bị. Tớ không bao giờ để cảm xúc quyết định kiểu như thằng Thức. Tớ đã nắm vững kỹ năng facebook marketing học được từ tay Lã Minh ở Thần Sáng, cũng là một người thuộc cánh tả của nhóm đó. Lúc đó tụi tớ đi chạy quảng cáo thuê. Rất nhiều tiền. Chạy quảng cáo bùng. Cậu biết đấy, trước đây ta có thể dùng vài thẻ Visa và tài khoản facebook khác nhau, chỉ trả tiền đến khi nào được Facebook duyệt cho ghi nợ. Lã Minh rất giỏi, anh ta nhận các dự án ở thị trường Đông Nam Á, yêu cầu có like và comment bằng tiếng Anh. Nhưng khi làm, mọi thứ được gói gọn ở Phillippines, cái đất nước có tên người giống như bọn Châu Mỹ. Mọi thứ, kể cả kinh phí. Trong buổi bình minh của quảng cáo mạng, tụi tớ đã thành công. Và cười ngoác miệng như lão Minh Hải”.
Rồi Hùng bất chợt nhìn Hạnh, xoáy sâu vào vầng trán của cậu, giọng nói như ợ hơi: “Tất cả cái mà các cậu gọi là sự dũng cảm của tớ, chỉ là sự dũng cảm của một bọn ngựa non gặp thời, và là sự dũng cảm của kẻ khác”.
Hạnh gập sách, vuốt phẳng phiu, tỏ vẻ lơ đãng: “Tớ sẽ làm theo cách học thuộc của cậu. Nhưng cậu hút nhiều thuốc quá rồi”.
“Cậu luôn có một ưu điểm là biết sợ. Còn thằng Khanh nhà khoa học kia, ít ra nó đã bớt lập dị hơn cách đây hai năm. Chỉ có Thức là tớ không bao giờ rõ nó tính toán những gì…”
Mai Hạnh thấy Khanh cúi mặt xuống, tỏ vẻ chăm chú vào cuốn sách dầy cộm trên bàn.
Từ phía cửa phòng: sinh ra từ bóng xế hoàng hôn, một dáng hình mong manh tựa như hư ảnh. Hải Đường tóc tết đuôi ngựa, với chiếc đầm màu tro xám đài trang. Hải Đường – thành viên nữ duy nhất của nhóm Cú Vọ. Cô liếc nhìn chồng giầy dép ngổn ngang đè lên tập sách photo. Một nụ cười não nùng lướt trên khuôn mặt. Rồi bước vào phòng, gần như bay.
Cô nhìn một lượt cả ba chàng trai, để xô dạt đi ánh mắt của họ: “Vụ Quyên thế nào rồi các đồng chí?”.
“Không có hy vọng gì cả” – Giọng của Mai Hạnh.
“Sẽ vẫn tiếp tục tìm kiếm” – Giọng của Hùng Panô.
Khanh cười trừ thay cho lời chào, rồi lại cúi mặt vào trang sách. Nhưng ánh mắt anh kịp đảo qua cặp chân rám nắng của người thiếu nữ hơn tuổi, đã bớt khẳng khiu hơn trước kia.
“Tớ có một tin vui và một tin buồn. Tin vui là các cậu cứ ở đây, hôm nay tớ sẽ lại làm đầu bếp.” – Hải Đường đưa mắt sang Hùng Panô, không rõ tin nào trong những tin cô nói là dành cho anh – “Tin buồn là chúng ta lại bị cắt một hợp đồng quảng cáo”.
>> Xa hiên nhỏ (Tất cả các chương)
[1]Milady de Winter: Nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết Ba Chàng Lính Ngự Lâm của Alexander Dumas, xinh đẹp và giảo quyệt.
[2]Mae Sullivan: Nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết trinh thám / tình cảm What the Lady want của Jennifer Cruise.
[3]Madame: Cách gọi người phụ nữ trong tiếng Pháp, Thức dùng với ý nghịch ngợm.
[4]Địa điểm bí hiểm trong bộ phim kinh dị Bệnh viện Stonehearst (sản xuất năm 2014, dựa trên một tác phẩm của văn hào Edgar Poe). Nơi đây được đồn đoán là các bệnh nhân đã bắt giam các bác sỹ của mình.
[5]Alex Mullen, sinh năm 1992, một kỷ lục gia về trí nhớ.
Nhận xét
Đăng nhận xét